Phạm Ngọc Hoa rất tò mò, huyện Giang Ninh không lớn, đi xe ô tô làm gì? - Chúng ta đi đâu mà phải ngồi xe? - Đi mau nào, anh có mang em bán cũng không ai mua. Nói xong hắn đẩy Phạm Ngọc Hoa lên xe rồi mình cũng lên xe. Hắn nói với lái xe: - Long Cung. - Hứa Lập, chúng ta chỉ có hai người, tìm một quán nào đó thôi, đến Long Cung làm gì, ở đó đắt đỏ xa hoa lắm. - Em đi theo anh là được, hôm nay chúc mừng em thăng chức đương nhiên phải tìm nơi tốt. Ngồi trên xe rồi nên Phạm Ngọc Hoa không tiện nói. Chẳng qua trong lòng cô đã nghĩ khi ăn cơm xong cùng lắm mình trả tiền là được, không nên làm mất hứng. Xe taxi tới Long Cung, đây không hổ danh là khách sạn xa hoa nhất huyện Giang Ninh, nhìn qua bãi xe cũng thấy toàn là xe sang trọng, một chiếc Audi cũng không có chứ đừng nói là Santana…dừng trước cửa khách sạn. Hai người Hứa Lập ngồi taxi tới đây cũng là rất lạ rồi. Chẳng qua Hứa Lập không để ý, hắn giống như như đang ngồi trên BMW vậy. Sau khi mời Phạm Ngọc Hoa xuống xe, hai người nắm tay đi tới Long Cung. Ngoài cửa có hai người đẩy ra, hai người đi vào cửa thì thấy đại sảnh rộng hơn năm trăm mét vuông, đối diện cửa là một toà bức tượng rồng rát vàng sáng rực, dưới ánh đèn chiếu trông rất sống động. Trên miệng rồng phun ra nước như dòng suối chảy xuống ao nhỏ phía dưới, dưới ao có hơn chục con cá đang tung tăng nô đùa. Đại sảnh được trải thảm màu xanh, bên trên là các họa tiết hình rồng. Tóm lại ở đây nhìn xung quang dường như từng góc đều có hình rồng, không hổ tên là Long Cung. Thấy hai người Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa, cô lễ tan tiến lên hỏi: - Hoan nghênh quý khách, xin hỏi hai vị tới nghỉ ngơi hay dùng cơm? Cô gái lễ tân có giọng nói rất ngọt, mặc bộ sườn Xám màu đỏ càng tôn lên những đường cong cơ thể. Trên chiếc váy có một con rồng vàng quấn quanh từ phía sau tới trước, đầu rồng nằm trên vai trái. Vóc người cô ả càng không cần phải nói ít nhất phải cao mét bẩy, thêm giày cao gót vào thì so với Hứa Lập cũng thấp không bao nhiêu. Hứa Lập hết sức hài lòng với sự tiếp đón tại đây, dù nơi này xa hoa nhưng phục vụ rất lễ phép, khí chất cao quý khiến mắt Hứa Lập sáng lên. Hai năm trước vì quỹ đầu tư của công ty Bạo Phong mà Hứa Lập cũng đi khắp các thành phố lớn trên thế giới một lần, trong nước càng không cần nói. Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến hắn đều đã đi qua. Nếu là người có tiền sẽ không bạc đãi bản thân, ăn ở đều là khách sạn năm sao. Chẳng qua hắn đi nhiều nơi như vậy nhưng ít gặp nơi mà có nhân viên lễ tân tốt như thế này. - Ăn cơm. Không đợi Hứa Lập mở miệng, Phạm Ngọc Hoa ở bên véo Hứa Lập một cái, thở hổn hển nói. Ai bảo Hứa Lập cứ nhìn chằm chằm vào lễ tân. Hứa Lập có khổ mà không nói lên lời, mình chỉ thưởng thức cách phục vụ ở đây mà thôi chứ không có ý nghĩ gì khác. -Xin hỏi ăn cơm tây hay ăn đồ ăn Trung Quốc? Nhân viên lễ tân nhìn vẻ mặt thống khổ của Hứa Lập làm cô phải cố nhịn cười. Lần này Hứa Lập không nói mà nhìn Phạm Ngọc Hoa. Phạm Ngọc Hoa nghĩ thầm, nếu ăn đồ ăn Trung Quốc thì khi Hứa Lập nhất định sẽ không chỉ chọn một hai món mà thôi, nhất định là một bàn thức ăn hai người cũng ăn không hết, như thế thật lãng phí. Hay là ăn cơm tây xem sao, chỉ hai miếng bít tết, ít sa lát, bát canh là xong, chắc là sẽ không đắt. - Ăn cơm tây xem sao. Hứa Lập nhìn nhân viên lễ tân gật đầu. Nhân viên lễ tân hiểu ý: - Xin theo tôi. Đi tới thang máy, nhân viên lễ tân tiến lên ấn mở thang máy đưa hai người lền tầng ba chuyên đồ ăn tây rồi nói: - Mời hai vị vào. Theo sau có mấy người phục vụ mặc đồ tây tiến lên tiếp đón hai người, đợi đến lúc này cô nhân viên lễ tân mới quay đầu đi. Hai người tìm chỗ ngồi gần cửa sổ có thể ngắm cảnh phía dưới, người phục vụ đưa menu cho hai người. Phạm Ngọc Hoa rất ít khi ăn đồ tây, cô chỉ theo cha đi ăn có một lần nên căn bản không biết nhiều, cô liền đưa menu cho Hứa Lập rồi nói: - Anh gọi đi, gọi vài món thôi là được, đừng lãng phí. Hứa Lập gật đầu, mở menu, vừa nhìn đã thấy kinh hãi, đồ ăn tây ở đây có rất nhiều món. Có vài món nổi tiếng kinh điển đừng nói là Trung Quốc mà ngay cả ở nước Anh Hứa Lập cũng không thấy có món này. Hắn không nghĩ ở Long Cung này cũng có món đó trên menu. Hứa Lập giở menu một lần rồi chỉ vào menu gọi vài món như: Trứng cá muối, bít tết một suất chín bảy phần, một suất hín kỹ, gan ngỗng, sa lát, rượu Hennessy năm mươi năm. Gọi xong Hứa Lập đưa menu cho người bán hàng. Phạm Ngọc Hoa nghe Hứa Lập gọi cũng không phải nhiều nên không nói gì, cô đâu biết trong này chỉ riêng chai Hennessy mà Hứa Lập gọi cũng không hề rẻ. - Hai vị chờ chút, một lúc nữa thức ăn sẽ được mang tới. Người phục vụ chào rồi xoay người đi Không đầy mười phút sau thức ăn được mang lên, người phục vụ sau khi mở chai rượu cũng rời đi, chỉ còn hai người ngồi cạnh cửa sổ vừa ăn vừa nghe nhạc, nơi đây như thế giới riêng của hai người. Phạm Ngọc Hoa thấy trứng cá muối, mỗi quả đều to tròn sáng bóng như nhau, cô nhìn món này rất hấp dẫn nên ăn thử một miếng rồi giật mình nói: - Món trứng cá muối này ngon thật. anh ăn thử đi. Hứa Lập gật đầu thầm nghĩ: đây là món trứng cá muối cá tầm trắng nổi tiếng ngon nhất trên thế giới, đương nhiên là ngon rồi. Phải biết rằng cá tầm trắng và cá tầm bình thường phân biệt là loài cá có nhiều nhất và ít nhất trong họ cá tầm. Trứng cá của nó làm trứng cá muốn cũng là ngon nhất. Để có món trứng cá muối ngon như thế này phải gọi là nghệ thuật, dựa vào đều là quá trình làm thủ công, mà thủ công cũng cần kiến thức và kỹ xảo thuần thục. Quá trình làm diễn ra trong vòng mười năm phút phải hoàn thành, chỉ cần lâu hơn một chút thì không còn là trứng cá muối. - Ừ, món trứng cá muối này là chuyên môn gọi cho em, trong trứng có nhiều chất dinh dưỡng tốt cho làn da, nhất là có nhiều chất dinh dưỡng như a-xít a-min, protein, chất khoáng. Nó không chỉ dưỡng da mà còn giúp da săn chắc nhẵn nhụi, ăn nhiều rất tốt cho sức khỏe. Nghe Hứa Lập nói ăn rất có lợi cho da, Phạm Ngọc Hoa liền ăn thêm một miếng. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bóng đêm bên ngoài ngày càng tối, trăng treo lên cao chiếu vào dòng sông huyền ảo chợt tụ chợt tán càng tăng thêm vài phần lãng mạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...