Hứa Lập không để ý lời nói của Thôi Lâm, hắn còn đang suy nghĩ chuyện về Hạ Phỉ hội quán nên chỉ nói:
- Được rồi, đừng than oán nữa, có xe đi là tốt rồi. Chú ý lái xe đừng để mất giấu.
Xe chạy khoảng hơn nửa tiếng ra khỏi nội thành, xe tiến vào một vùng ngoại ô. Tiếu Lợi Phi lái xe xuống quốc lộ chạy vào con đường nhỏ rộng tầm 5m, Thôi Lâm cũng vội vàng đi theo.
Xuống đường chưa đầy năm phút Thôi Lâm đột nhiên có chút khẩn trương nói:
- Chủ nhiệm Hứa, tôi cảm thấy có chút không đúng hình như có người giám sát chúng ta.
Hứa Lập cười nói:
- Không phải hình như mà quản thật là có người giám sát chúng ta. Ở rừng cây ven đường tôi thấy mười mấy chiếc cameras, cũng có một số người ẩn trong rừng quan sát chúng ta.
- Chủ nhiệm Hứa, chúng ta không phải vào ổ giặc đó chứ, dù là Thiên An Môn cũng không bảo vệ nghiêm ngặt như vậy.
- Thiên An Môn mà cậu nói bây giờ chỉ là một thắng cảnh du lịch, nếu là thời cổ thì chỉ một trạm gác đã có vài trăm người.
Hứa Lập nhìn Thôi Lâm có chút khẩn trương, hắn nói:
- Chú ý lái xe đi, họ thích làm gì thì kệ họ, chúng ta đến đây chỉ là tiêu tiền mà thôi.
Thôi Lâm lúc này mới thu tâm trạng lại chăm chú lái xe theo xe Tiếu Lợi Phi. Xe chạy gần 20 phút trên con đường nhỏ mới tới được địa điểm. Chẳng qua đây mới là cổng ngoài mà thôi, hai bên cổng có tám người mặt đồng phục bảo vệ đứng kiểm tra xe qua lại.
Thấy những người này lại làm Thôi Lâm khẩn trương, hắn nói nhỏ với Hứa Lập:
- Chủ nhiệm Hứa, những người này sợ không phải người bình thường, hơn nữa thắt lưng đều phồng lên chắc đeo súng, anh phải cẩn thận đó.
- Vẫn là câu nói kia, chúng ta tới tiêu tiền có gì phải sợ. Đi theo Tiếu Lợi Phi thì sao có việc được, đừng quên bố hắn là bộ trưởng Bộ Công an. Đừng nói là ở Bắc Kinh mà toàn Trung Quốc chỉ sợ cũng không có ai dám động vào Tiếu Lợi Phi một cách rõ ràng nếu không chính là kẻ chán sống.
Do tin tưởng Tiếu Lợi Phi nên Hứa Lập không hề khẩn trương. Nhưng lúc này còn chưa chính thức tiến vào Hạ Phỉ hội quán mà ở ngoài đã có nhiều điểm thú vị như vậy, xem ra Hạ Phỉ hội quán tuy đốt tiền nhưng cũng đáng giá.
Bảo vệ thấy Tiếu Lợi Phi hạ cửa kính xuống lập tức vẫy tay cho qua và cũng không cản xe Hứa Lập lại. Xe vào trong chạy trên đường núi mười phút mới tới trụ sở chính của Hạ Phỉ hội quán.
Trụ sở của Hạ Phỉ hội quán nhìn rất mộc mạc, một tòa kiến trúc rộng gần 20 ngàn mét vuông đứng vững trong núi, phía sau là đèn thắp đầy như sao. Tuy trời hơi tối nhưng Hứa Lập đoán phía đó nhất định là toàn biệt thự.
Hắn lại nhìn tòa kiến trúc chính nếu không có bốn chữ to “Hạ Phỉ hội quán” lấp lánh dưới ánh đèn thì Hứa Lập thậm chí tưởng mình tới nhầm một nơi bình thường nào đó.
Tiếu Lợi Phi đã xuống xe lập tức có người của hội quán tới giúp xe đỗ sang bên. Có tên định tới lái xe đi giúp Hứa Lập nhưng bị Thôi Lâm hung hăng trừng mắt nhìn làm hắn sợ lui một bước.
- Chủ nhiệm Hứa, anh vào đi, tôi chờ ở trong xe, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Tôi dù liều mạng cũng nhất định đưa ngài trở về một cách an toàn.
Nhìn vẻ nghiêm túc của Thôi Lâm, Hứa Lập biết đối phương không phải nói đùa. Hắn cười nói:
- Được rồi, xuống xe đi, ở đây không có chút nguy hiểm nào đâu.
- Cẩn thận vẫn hơn, tôi ở đây chờ anh.
Nơi đây quá kỳ quái khiến Thôi Lâm không dám khinh thường.
- Cậu nếu không đi vào với tôi thì đỗ xe xong vào sảnh đợi vậy.
Hứa Lập nói xong đưa một chiếc thẻ cho Thôi Lâm.
- Cậu cũng chưa ăn tối mà, lát gọi gì đó ăn, tôi cũng không biết bao giờ mình sẽ về. Cậu cẩn thận đó.
- Chủ nhiệm Hứa, tôi không cần ăn gì đâu. Trong xe còn có chè xanh, bánh mì, tôi ăn trên xe là được.
- Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi. Tôi vào trong ăn bào ngư, tôm hùm mà cậu lại ăn bánh mì là sao? Lát nữa vào ăn cơm, không tiêu hết 50 ngàn thì tôi xử lý cậu.
Hứa Lập nói xong ném thẻ lên xe rồi đi theo Tiếu Lợi Phi.
Thôi Lâm cầm thẻ Hứa Lập đưa cho mà ngẩn ra hồi lâu, mình ăn một bữa là hết được 50 ngàn ư? Đây là ăn cơm hay ăn tiền. Nhiệm vụ này khó cho mình quá. Thôi Lâm đâu ngờ nhiệm vụ Hứa Lập giao cho hắn lại rất dễ hoàn thành.
Hứa Lập đi theo Tiếu Lợi Phi vào trong Hạ Phỉ hội quán, vừa vào cửa đã có hai cô em xinh đẹp cúi đầu chào.
- Chào mừng quý khách.
Tiếu Lợi Phi gật đầu đi vào trong. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy ngắn tiến tới thấy Tiếu Lợi Phi lập tức mỉm cười. Cô ả nhẹ nhàng khoác tay phải Hứa Lập, thân thiết nói:
- Tiếu thiếu gia, ngài tới. Ngài gần đây không tới có phải quên bọn em không?
Hứa Lập đánh giá người phụ nữ này nhưng không biết ả bao tuổi? Nhìn bộ dạng chỉ hơn 20 nhưng dáng người đầy đặn, khí chất khá thành thục thì cũng phải là trên 30.
Tiếu Lợi Phi khẽ vỗ vỗ mông cô ả, hắn có chút dâm đãng cười nói:
- Quên sao được chứ, chẳng qua nếu Tề tỷ có thể đi theo tôi thì tôi cam đoan mỗi ngày đều tới, dù ở đây một tháng không đi cũng được.
Vừa nói Tiếu Lợi Phi còn đặt cả tay lên mông người phụ nữ.
Tề tỷ bị sờ vào mông cũng không để ý, cô ả khẽ xoay né tránh tay Tiếu Lợi Phi rồi cười ha hả:
- Tiếu thiếu gia đúng là biết làm người ta vui. Trong hội quán nhiều mỹ nữ trẻ tuổi trông ngóng Tiếu thiếu gia như vậy, Tiếu thiếu gia còn để ý tới ả già như em ư?
- Cô ư? Cô nếu là già thì những người phụ nữ bên ngoài tốt nhất nhảy xuống sông cho đỡ lãng phí lương thực.
Hai người cười nói đi từ sảnh tới phía sau. Hứa Lập đi theo hai người bọn họ không nói một câu, dù sao mình là lần đầu tiên tới nơi này. Nếu như nói sai gì đó sẽ lầm người ở đây cười chê, cũng khiến Tiếu Lợi Phi mất ấn tượng với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...