Sáng một ngày trung tuần tháng tư, khoảng 10h30 một chiếc máy bay bay từ Cát Lâm hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh. Một chiếc xe Honda màu đen sớm dừng ở bên, một người đàn ông trung niên khá béo đứng ở cạnh xe kiễng chân nhìn. Thấy hành khách đang lục tục xuống máy bay, mắt hắn đột nhiên sáng lên vì tìm được người cần tìm. Hắn vội vàng hạy tới bậc thang nhìn người kia đi xuống, từ xa hắn đã vươn tay ra.
Người trên máy bay xuống tuổi không cao chỉ tầm 50 tuổi, y không hề khách khí tiếp nhận cái bắt tay của người kia.
- Trưởng ban thư ký Cái, cuối cùng ngài đã tới.
- Chủ nhiệm Anh, có cái gì cần nói thì chúng ta vào xe nói chuyện, đừng ở đây gây trở ngại cho người khác.
Người từ trên máy bay xuống chính là trưởng ban thư ký tỉnh ủy Cát Lâm – Cái Trường Thông. Mà người đến đón hắn đương nhiên là phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh tỉnh Cát Lâm – Anh Phàm.
Anh Phàm nghe xong liên tục gật đầu nói:
- Vâng, vẫn là Trưởng ban thư ký Cái suy nghĩ chu đáo, xe ở bên kia, chúng ta lên xe rồi nói chuyện.
Nói xong Anh Phàm cẩn thận đỡ Cái Trường Thông đi tới cạnh xe, mở cửa xe cho đối phương, Anh Phàm còn sợ Cái Trường Thông vào vào thành xe nên dùng bàn tay che trên thành cửa giúp Cái Trường Thông.
Cái Trường Thông ngồi vào xe, Anh Phàm mới chạy lên trước mở cửa. Vừa lên xe Anh Phàm nói với lái xe:
- Đến Toàn Tụ Đức.
Sau đó hắn quay đầu lại nói:
- Trưởng ban thư ký Cái, tôi đã đặt phòng ở Toàn Tụ Đức, chúng ta đến đó nếm món vịt áp chảo.
- Khách theo chủ, anh cứ an bài đi.
Cái Trường Thông có vẻ khá nghiêm túc.
- Tôi nghe nói trong thời gian này văn phòng Bắc Kinh bị Hứa Lập làm loạn không ít, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói cho tôi biết đi.
Cái Trường Thông không đợi Anh Phàm nói đã xác định tội cho Hứa Lập. Anh Phàm đương nhiên hiểu ý của lãnh đạo, y nói xấu đủ thứ về Hứa Lập sau khi Hứa Lập tới văn phòng Bắc Kinh. Nói Hứa Lập mới nhận chức vài ngày mà không chú ý tới công việc, chỉ biết chạy ra ngoài vui đùa và còn không ngừng gây rối loạn.
Về vụ việc người Cát Lâm lên Bắc Kinh kiện cáo, Anh Phàm cũng nói thành Hứa Lập ỷ thế hiếp người. Hồ Gia Thần rõ ràng đã đè chuyện này xuống được nhưng Hứa Lập hết lần này tới lần khác tự cho là đúng, hắn muốn ỷ mình là chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh tỉnh Cát Lâm đến phân cục quảng trường lên mặt, ai ngờ chọc giận đồng chí cảnh sát phá án, đồng chí cảnh sát nhất định đòi đưa vụ việc này lên cấp trên. Cuối cùng là do mình tìm phó phân cục đó mới đè được việc này xuống.
Còn có quan hệ giữa Hứa Lập và Phó Nguyệt cũng bị Anh Phàm thêm mắm thêm muối. Trong miệng Anh Phàm thì Hứa Lập và Phó Nguyệt là gian phu dâm phụ, vừa thấy mặt đã quấn lấy nhau. Bây giờ văn phòng Bắc Kinh đã thành hậu cung của bọn họ.
Mà Sử Vân Long mới đến văn phòng Bắc Kinh có một tuần đã khiến các đồng chí ở phòng hành chính đều oán giận, phó trưởng phòng bị hắn đì đến độ cả ngày không dám đi làm, các đồng chí khác bị hắn quản đến độ không dám nói chuyện, đã có vài đồng chí báo cáo yêu cầu muốn chuyển sang phòng khác.
Cuối cùng Anh Phàm tóm lại một câu: “Chỉ cần Hứa Lập ở văn phòng Bắc Kinh một ngày thì văn phòng Bắc Kinh sẽ không có một ngày tốt đẹp gì. Về phần triển khai công việc thì càng không hy vọng.
Cái Trường Thông nghe Anh Phàm báo cáo, hắn híp mắt lấy tay gõ gõ ghế làm cho Anh Phàm không biết thái độ của hắn là gì. Thực ra Cái Trường Thông cũng biết lời Anh Phàm nói đúng một nửa đã là tốt lắm rồi, còn lại sợ rằng đều là nghe theo tin đồn. Chẳng qua mặc kệ thật hay giả thì lần này mình lên Bắc Kinh cũng phải làm khó Hứa Lập.
Nghĩ đến hội nghị thường vụ cuối năm trước, khi đó Cát Binh làm khó mình khiến Cái Trường Thông không khỏi tức tối. Mình dù như thế nào cũng là thường vụ tỉnh ủy mà bị Cát Binh nói vài câu đến á khẩu không trả lời được. Hôm nay ở các ban ngành trong tỉnh không ít người thậm chí còn đặt ngoại hiệu cho mình, gọi là gì thì Cái Trường Thông không rõ nhưng chính là từ việc kia gây ra. Nếu mình không làm gì thì sau này mình nói chuyện còn có ai nghe nữa chứ?
Lại nói bí thư Mã đã cố ý dặn dò mình trước khi mình lên Bắc Kinh, bí thư Mã nói mình nhất định phải bắt được sai lầm của Hứa Lập, mượn cô hội xử lý Hứa Lập, tốt nhất thoáng cái đầy hắn tới khu vực nghèo khó, làm hắn cả đời không trở mình lại được. Nếu không chỉ vài năm nữa để Hứa Lập đứng vững tại Bắc Kinh, dựa được vào vị lãnh đạo nào đó thì chỉ sợ không ai động được vào hắn.
Xe rất nhanh chạy tới trước cửa nhà hàng Toàn Tụ Đức. Toàn Tụ Đức được thành lập từ năm 1864 đến nay đã có hơn 140 năm lịch sử, diện tích trên 5000m vuông, diện tích phòng ăn là trên 2000m vuông đủ để cho hơn 1000 người dùng bữa.
Kiến trúc trước cửa nhà hàng theo phong cách cổ xưa đậm màu sắc truyền thống dân tộc Trung Hoa. Cửa làm bằng gỗ, cầu thang bằng gỗ, hành lang rát gỗ, các phòng ăn cũng được làm hoàn toàn bằng gỗ. Người vào đây ăn không khỏi cảm thấy mình như quay lại thế kỷ thứ 19.
Anh Phàm xuống xe rồi trực tiếp dẫn Cái Trường Thông vào Xuân thính của nhà hàng. Năm 199 Toàn Tụ Đức xây dựng bốn gian gọi là Xuân, Hạ, Thu, Đông, mỗi phòng đều có trang trí đặc sắc theo chủ đề bốn mùa. … Người muốn đến đây ăn nếu không đặt trước thì sợ là phải chờ vài lượt mới tới mình.
Đến Toàn Tụ Đức đương nhiên sẽ chọn vịt nướng đầu tiên, hơn nữa vịt nướng ở Toàn Tụ Đức có làn da ròn, thơm ngon, màu vàng óng, đây được coi là đặc sản hàng đầu Bắc Kinh cho nên mới có câu Không đến Trường Thành không phải hảo hán, không ăn vịt nướng sẽ tiếc cả đời. Sau đó Anh Phàm gọi vài món như vịt nướng, nồi lẩu…
Anh Phàm không rõ ý của Cái Trường Thông nên gọi món xong cũng không dám nói nhiều, hắn sợ nói sai gì đó sẽ khiến Cái Trường Thông mất hứng.
Cái Trường Thông ngồi nhìn Anh Phàm một chút, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Anh, không nên khẩn trương như vậy, tôi lần này theo lệnh của bí thư Mã đến điều tra một ít vấn đề tồn tại của văn phòng Bắc Kinh. Anh công tác ở văn phòng Bắc Kinh nhiều năm như vậy chắc là có thể đưa ra ý kiến hữu ích. Còn hy vọng chủ nhiệm Anh nói đúng sự thật, cẩn thận báo cáo mọi việc với tôi.
Từ lúc Cái Trường Thông xuống máy bay, y chưa từng chủ động nói chuyện và mỉm cười với Anh Phàm. Bây giờ thấy thái độ của Cái Trường Thông thân thiết như vậy, Anh Phàm liền thuận thế bò lên hy vọng có thể làm Cái Trường Thông có ấn tượng tốt đối với mình.
- Trưởng ban thư ký Cái, ngài yên tâm, tôi biết gì sẽ xin nói hết.
- Ừ, được rồi, đồng chí Hồ Gia Thần là có việc gì? Tại sao không về tỉnh nhận chức? Nghe nói y đổ bệnh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...