Trọng Sinh Vi Quan

Chứng kiến Hồ Gia Thần có chút uể oải, Anh Phàm sợ Hồ Gia Thần vì vậy nhận thua, nhỏ giọng an ủi nói:

- Lão Hồ, không nên nổi giận, anh không phải không có chút cơ hội nào. Trong điện thoại bí thư Mã có nói lần này đám người Hứa Lập rất quá đáng, bí thư Mã chuẩn bị để trưởng ban thư ký Cái đến Bắc Kinh một chuyến, chèn ép Hứa Lập. Tôi vừa nãy đã gọi điện thoại cho trưởng ban thư ký Cái, nói qua chuyện của anh với y. Ý của trưởng ban thư ký Cái là bảo anh tiếp tục ở lại bệnh viện dưỡng bệnh, tạm thời không trở về Tùng Giang, hết thảy chờ y tới rồi nói tiếp.

- Trưởng ban thư ký Cái muốn tới?

Hồ Gia Thần có chút kích động ngồi dậy.

- Tôi không đi về Cát Lâm báo danh sẽ không bị cách chức chứ?

- Có bí thư Mã ở đó thì anh còn lo việc nhỏ này ư? Chẳng qua không thể để đám người Hứa Lập bắt được nhược điểm. lão Ngu, lát nữa anh nói với bác sĩ một tiếng làm tờ giấy xác nhận bệnh cho lão Hồ, bệnh nặng một chút cũng không sao. Chỉ cần xác định bệnh của lão Hồ không thích hợp đi xa, không thể về Cát Lâm là được, sau đó gửi tờ chứng nhận đó về ủy ban tỉnh. Như vậy lão Hồ có thể yên tâm ở đây dưỡng bệnh. Chờ sau khi trưởng ban thư ký Cái tới thì chúng ta sẽ tính sổ với tên Hứa Lập.

- Cảm ơn chủ nhiệm.


Hồ Gia Thần nghe thấy mình còn hy vọng, y kích động nói.

Mà lúc này tại Hứa Lập văn phòng, Phó Nguyệt đang ngồi đối diện với Hứa Lập. Cô ả nhìn Hứa Lập đang có chút đắc ý:

- Chủ nhiệm Hứa, lần này anh vui rồi, Sử Vân Long thuận lợi nhận chức còn khiến Hồ Gia Thần thiếu chút nữa tức điên lên, phó chủ nhiệm Anh cũng tức giận không nói một câu nào, anh cũng có thể yên tâm.

Trên mặt Hứa Lập không giấu được vẻ hưng phấn, đợt pháo đầu tiên đã thành công và khiến Anh Phàm không kịp ứng phó. Mình thành công lấy được một phòng do Anh Phàm quản lý, sau này còn có mỗi phòng tổng hợp thì Anh Phàm còn có thể giở trò gì? Càng quan trọng hơn là lần điều chỉnh này khiến người ở văn phòng Bắc Kinh thấy thực lực của mình, bọn họ cũng phải nghĩ xem nên đứng về phía nào.

Hứa Lập mặc dù cao hứng, nhưng không có đắc ý quên hình, đặc biệt đối mặt Phó Nguyệt thì hắn càng không dám có sơ hở. Theo Hứa Lập thấy người đáng chú ý nhất ở văn phòng Bắc Kinh không phải là Anh Phàm mà lại là Phó Nguyệt. Thủ đoạn của Anh Phàm, Hứa Lập cũng đã kiến thức, chỉ là mấy trò đơn giản gây trở ngại cho mình mà thôi. Nhưng Phó Nguyệt mãi vẫn không ra tay, mình không hiểu rõ chi tiết của cô ả thì đương nhiên sẽ không thể yên tâm.

- Yên tâm? Còn sớm lắm. Tôi thấy đám người Anh Phàm sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, sau này không biết còn gây rối gì nữa. Chủ nhiệm Phó, chị phải chú ý giúp tôi đấy.

- Chủ nhiệm Hứa, hôm nay Anh Phàm cũng đã tới nước này, cả tay chân thân tín cũng bị anh chặt đứt mà hắn không dám phản kháng, vậy có gì phải lo lắng chứ?

Phó Nguyệt nhẹ nhàng nói.

- Ha ha! Chủ nhiệm Anh thật sự dễ dàng bị đánh bại như vậy sao?

Hứa Lập mỉm cười rồi nhìn Phó Nguyệt.

- Được rồi, chị cứ chú ý tình hình cho tôi là ổn, có việc báo tôi một câu.


Đấu với Anh Phàm nhiều năm, Phó Nguyệt hiểu về Anh Phàm hơn xa Hứa Lập. Cô ả biết rõ Anh Phàm không chỉ như vậy. Có thể nói Anh Phàm cũng giống mình, có một số quan hệ là do vất vả mới có được, khó khăn lắm mới làm người ta nợ mình một nhân tình nhưng chỉ cần nhờ người ta giúp mình một lần thì nhân tình này sẽ được trả lại, về sau muốn nhờ giúp nữa sẽ khiến đối phương coi thường mình. Cho nên nhân tình của những người này không đến bước đường cùng sẽ không thể vận dụng.

Chẳng qua Phó Nguyệt đương nhiên sẽ không nói chuyện này với Hứa Lập, ai bảo Hứa Lập không chấp nhận đứng ngang hàng với mình, muốn coi mình là nhân viên. Đã như vậy thì để tên Hứa Lập bị đụng đầu vào đá thấy đau rồi phải về nhờ mình, lúc đó xem hắn còn ra vẻ này kia được không?

- Có việc tôi sẽ báo cáo với anh, nếu không có việc gì thì tôi đi trước.

Phó Nguyệt nói.

Hứa Lập gật đầu, đợi Phó Nguyệt đi rồi hắn dựa lưng vào ghế. Hắn vốn nghĩ Sử Vân Long nhận chức sẽ tạo thành đại chiến nhưng nhờ Cát Binh giữ bí mật tốt khiến đám người Anh Phàm không kịp đối phó, trận chiến nghiêng hẳn về phía mình. Nhưng Hứa Lập cũng rõ hôm nay mình và đám người Anh Phàm đã không còn cơ hội giảng hào, chuyện sau này phát triển như thế nào thì phải xem bản lĩnh của mình.

Hứa Lập đang thả lỏng nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, vài giây sau có người gõ cửa, hắn lớn tiếng nói:

- Mời vào.

Sử Vân Long đẩy cửa đi vào, y quy củ ngồi ở trước mặt Hứa Lập.


- Chủ nhiệm Hứa, tôi đã bảo nhân viên thu dọn phòng làm việc của Hồ Gia Thần, mới vừa rồi tôi thấy bọn họ đã bắt đầu thực hiện.

- Ừ, xem ra đám người ở phòng hành chính cũng biết ai là vua, ai là thần, như thế thì anh cũng có thể thuận lợi nhận chức! Chẳng qua anh cần phải cẩn thận có người âm thầm gây rối mình, đặc biệt là phải chú ý tới Ngu Tín Phẩm, hắn dù sao cũng là phó phòng hành chính, công tác ở đây năm sáu năm, ở phòng hành chính cũng có quyền uy nhất định. Anh phải mau chóng triển khai công việc đừng để cho những người khác chê cười.

Hứa Lập dặn.

- Tôi sẽ nhanh chóng nắm bắt công việc ở phòng hành chính lại, xin ngài yên tâm.

Sử Vân Long nói qua vài ý tưởng của mình. Hứa Lập nghe xong cũng khá yên tâm với người làm nhiều năm tại văn phòng ủy ban tỉnh như Sử Vân Long, bảo Sử Vân Long cứ thực hiện theo ý định. Hứa Lập đưa Sử Vân Long lên văn phòng Bắc Kinh chính là muốn đối phương gánh hộ mình một chút, nếu như mọi việc đều e ngại thì còn cần Sử Vân Long làm gì? Cho nên đối với Sử Vân Long, Hứa Lập chỉ hỏi kết quả chứ không hỏi quá trình, chỉ cần không có kiện cáo là được.

Hứa Lập cùng Cát Binh tiến hành tập kích như vậy khiến kế hoạch của Anh Phàm bị loạn. Anh Phàm cũng không thể không nghiêm chỉnh vài ngày. Hứa Lập cũng nhàn hơn, hắn sai Sử Vân Long nắm chắc thời gian, có lẽ không bao lâu nữa Phàm sẽ phản kích. Mấy ngày nay Hồ Gia Thần ở bệnh viện chữa bệnh không về Cát Lâm nhận chức. Chẳng qua đối với Hồ Gia Thần, Hứa Lập cũng không tiện hỏi nhiều, đã có giấy chứng nhận của bệnh viện thì mặc kệ thật hay giả thì mình cũng không thể ép Hồ Gia Thần về Cát Lâm được.

Thoáng cái Sử Vân Long đã nhận chức được một tuần, Sử Vân Long với thủ đoạn của mình đã thu thập xong mấy nhân viên bình thường ở phòng hành chính, chỉ có phó trưởng phòng Ngu Tín Phẩm là thường xuyên lấy lý do đi công tác mà tránh mặt Sử Vân Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui