Khi Hứa Lập vào phòng Sử Vân Long đưa chìa khóa cho Hứa Lập, rồi sau đó về ngồi ở bàn làm việc của mình bất động hồi lâu. Đột nhiện hắn lấy tay véo chân mình thật đau đến miệng phải kêu lên mới tự nhủ:
- Không phải mình nằm mơ, là sự thật, làm ở văn phòng nhiều năm như vậy rốt cục cũng được xuất đầu.
Sử Vân Long nói xong thấy rất vui nên gọi cho lão Cao.
Nhưng khi hắn tỉnh táo hơn một chút mới hung hăng đánh mình một cái bạt tai:
- Mày là đồ ngu, vừa rồi chủ nhiệm Hứa nói sao không đồng ý ngay, cơ hội tốt như vậy mày còn chờ cái gì.
Sử Vân Long nói xong rồi một mình ở trong phòng quẹo trái quẹo phải hồi lâu mới vỗ mạnh vào bàn nói:
- Thật khó mới có cơ hội như vậy, mình không thể bỏ lỡ, tối nay nhất định phải nói với chủ nhiệm Hứa, sau này mình là con ngựa của lãnh đạo, quyết không hai lòng.
Sau khi Sử Vân Long suy nghĩ cẩn thận liền lặng lẽ lên lầu thấy văn phòng chủ tịch Cát còn sáng đèn, lúc này Sử Vân Long mới yên lòng. Xem ra chủ nhiệm Hứa còn chưa đi, hơn nữa xem ý tứ vừa rồi của Hứa Lập, tối nay chắc ngủ tại văn phòng, như vậy mình có cơ hội tâm sự cùng Hứa Lập.
Ở văn phòng Cát Binh lúc này Hứa Lập đang báo cáo vắn tắt công việc ở văn phòng Bắc Kinh trong thời gian này. Nghe tình hình phức tạp ở văn phòng Bắc Kinh, Cát Binh cũng nhíu mày, đặt tay lên bàn nói:
- Xem ra văn phòng Bắc Kinh của chúng ta không phải là không có người có năng lực mà là do người ở đó chủ yếu là dồn tâm trí đấu đá nhau. Khó trách mấy năm công việc ở văn phòng Bắc Kinh không có khởi sắc.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Không sai, chỉ trong mấy ngày Anh Phàm đã mấy lần muốn hại tôi, nếu tôi không tìm bạn học giúp sợ rằng cũng bị dọa chạy rồi. Cho nên tôi quyết định cảnh cáo một người trong bọn hắn, đầu tiên là điều Hồ Gia Thần khỏi văn phòng Bắc Kinh, coi như là giết gà dọa khỉ. Để bọn họ sau này an phận, không làm gì sau lưng nữa.
- Tôi đồng ý với cách nhìn của cậu, Hồ Gia Thần là trưởng phòng hành chính lại không làm gì ngược lại còn lấy gây khó dễ cho chính văn phòng Bắc Kinh, người như thế ở văn phòng Bắc Kinh cũng không làm gì. Nếu điều Hồ Gia Thần thì không làm bọn họ cảnh tỉnh, vậy thì điều luôn thủ lãnh Anh Phàm, những người phía dưới không dám chống đối nữa.
Dù trước kia Cát Binh cũng biết một số chuyện ở văn phòng Bắc Kinh, nhưng y sau khi lên làm phó chủ tịch thường trực mới trực tiếp quản lý nơi này. Cho nên nghe văn phòng Bắc Kinh loạn như này, lớn bé đều chia núi, cắt phần thì còn gì để nói? Văn phòng Bắc Kinh vốn là Ủy ban nhân dân tỉnh ở ngoài, mọi việc không cần báo với Ủy ban nhân dân tỉnh. Cho nên Cát Binh không hạ thủ lưu tình, chuẩn bị mộ phen chỉnh đốn dứt khoát.
- Với Anh Phàm lúc này không vội động vào hắn, hơn nữa tôi thấy hắn tố cáo tôi khắp nơi mà không sợ hãi, e rằng hắn đã liên lạc với bên kia nếu không sẽ không kiêu ngạo như vậy. Nếu chúng ta động vào hắn, tôi sợ bên kia sẽ đấu lại, vừa không thể điều hắn khỏi văn phòng Bắc Kinh ngay, ngược lại tôi sợ hắn lại gia tăng thêm người ủng hộ.
Cát Binh hiểu người Hứa Lập nói bên kia là người nào, ở Cát Lâm ngoài Mã Tuấn Tùng thì còn có ai khiến Hứa Lập e ngại như vậy:
- Nếu Anh Phàm thật sự đã dựa vào Mã Tuấn Tùng thì tốt nhất là không động vào hắn, đừng thấy Mã Tuấn Tùng nhẫn nại chủ tịch tỉnh, nhưng đó là do y sợ trên hội nghị thường vụ chủ tịch tỉnh Văn Thiên sẽ làm khó hắn. Trong lòng hắn ước gì văn phòng Bắc Kinh có việc xảy ra để lấy lý do công kích cậu
- Chủ tịch Cát yên tâm, tôi sẽ không cho hắn cơ hội đâu, lần này điều Hồ Gia Thần đi tôi đã chuẩn bị thay vào bằng Sử Vân Long đang làm ở văn phòng chúng ta, ngài có ý kiến gì không?
- Sử Vân Long? Vậy không phải là cơ hội cho tên tiểu tử đó sao. Đừng thấy hắn trong văn phòng đàng hoàng như vậy nhưng ra ngoài là một con chó điên đó. Những nhân viên ở dưới có ý kiến về hắn, điều hắn tới văn phòng Bắc Kinh có được không?
Cát Binh lo lắng nói.
- A, lúc này văn phòng Bắc Kinh cần một con chó điên trông coi phòng hành chính, có cắn người cũng không sao, cũng là cảnh cáo người không có lập trường rõ ràng. Hơn nữa tôi tin có thể khống chế Sử Vân Long trong lòng bàn tay, không cho hắn cắn lại chủ.
- Cậu đã tự tin như vậy thỉ cho Sử Vân Long thử xem sao.
Cát Binh nói đồng ý với yêu cầu của Hứa Lập.
Hứa Lập ra khỏi văn phòng Cát Binh rồi đi xuống lầu, khi đi tới cầu thang thì gặp Sử Vân Long:
- Trưởng phòng Sử, có chuyện gì vậy?
Sử Vân Long thấy Hứa Lập liền chạy tới vội lấy lòng:
- Chủ nhiệm Hứa, ngài đã nói chuyện với chủ tịch Cát xong rồi à? Ngài ăn cơm chưa, tối nay tôi mời ngài một bữa có được hay không?
Hứa Lập không hỏi cũng biết Sử Vân Long đã nghĩ xong muốn theo mình tới văn phòng Bắc Kinh, nếu không cũng không làm ra vẻ như vậy. Nhưng muốn dẫn tên chó điên này tới văn phòng Bắc Kinh thì đầu tiên phải huấn luyện hắn cho tốt, nếu không tới văn phòng Bắc Kinh lại cắn người khắp nơi, có khi lại cắn mình thì nguy to.
- Được, tôi cũng chưa ăn, định mời chủ tịch Cát nhưng lãnh đạo lại có hẹn, đên nay hai chúng ta uống với nhau vậy.
- Vâng, tôi chuẩn bị xe chờ ngài dưới lầu.
Sử Vân Long thấy Hứa Lập đồng ý đi ăn với mình biết rằng chuyện điều mình tới văn phòng Bắc Kinh đã thành công.
Khi Hứa Lập quay lại văn phòng lấy ví và chìa khóa đi xuống lầu đã thấy Sử Vân Long đứng cạnh chiếc xe Santana chờ sẵn. Hứa Lập lên xe Sử Vân Long hỏi:
- Chủ nhiệm Hứa, ngài thích ăn món gì? Nhà hàng nào ở Xuân Thành hợp với khẩu vị của ngài?
- Nơi nào cũng được, anh cứ chọn một nhà hàng nhỏ là được, nhưng phải sạch sẽ đó.
Hứa Lập đi nam vào bắc không gì là không ăn qua, mấy nhà hàng nổi tiếng ở Xuân Thành đều đã ăn rồi, cũng không muốn để Sử Vân Long tốn kém, chỉ cần ăn no là được.
Sử Vân Long suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì qua đường Xuân Thành, ở đó có một nhà hàng nhỏ mà món ăn cũng ngon.
Sử Vân Long có thể hiểu tâm tư người khác, biết Hứa Lập không thích nhà hàng sang trọng nên mình tìm một nhà hàng nhỏ bình thường là được.
Vào bên trong nhà hàng Sử Vân Long chọn món ăn, nhân lúc món ăn chưa mang lên rót cho Hứa Lập một chén trà mới nói:
- Chủ nhiệm Hứa, tôi nghĩ rồi, tôi đồng ý tới văn phòng Bắc Kinh.
- Anh đã nghĩ cẩn thận chưa? Lúc này công việc ở văn phòng Bắc Kinh vẫn chưa vào nếp, hơn nữa tôi cũng mới nhận chức, những người ở dưới cũng có ý kiến với tôi. Nếu anh được điều tới văn phòng Bắc Kinh sẽ bị họ coi là người của tôi, sợ rằng cũng không có vui vẻ đón tiếp anh, công việc cũng gặp khó khăn.
Với những vấn đề mà Hứa Lập nói Sử Vân Long cũng đã nghĩ tới, nếu như không có người đối nghịch với Hứa Lập, Hứa Lập cũng không cần vừa nhậm chức đã điều đi trưởng phòng hành chính và lại cho mình cơ hội ở bên cạnh Hứa Lập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...