Trọng Sinh Vi Quan

Tuy bàn thức ăn khá thịnh soạn nhưng Hứa Lập ăn lại không vui gì. Anh Phàm thủ đoạn vừa nãy của không có hiệu quả nhưng sau này đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chỉ cần có cơ hội y nhất định sẽ gây khó dễ cho Hứa Lập, mà Hồ Gia Thần cùng Ngu Tín Phẩm còn có ở phòng hành chính còn có Phùng Châu Long phòng tổng hợp ngồi đây đều nghe theo lời Hứa Lập. Mã Nhân Nghị nhưng lại bởi vì mấy câu vừa nãy của Hứa Lập mà trở nên trầm ổn hơn . Mà những người khác còn lại là do Phó Nguyệt quản lý, có Phó Nguyệt cảnh cáo thì bọn họ chỉ biết ngồi mà ăn chứ không tham gia vào việc này.

Mặc dù Hứa Lập ứng phó khá tốt nhưng trong lòng cũng rất tức giận, cuối cùng do Cát Binh hung hăng trừng mắt nhìn Anh Phàm và những người khác thì những người này mới ngừng công kích, bữa ăn mới kết thúc thuận lợi.

Cả bữa Hứa Lập ăn không được mấy miếng nhưng rượu lại uống không ít. Chẳng qua Cát Binh sẽ về Cát Lâm nên Hứa Lập không thể đi nghỉ. lần này hắn bảo Phó Nguyệt chuẩn bị một chiếc xe, Cát Binh, Hứa Lập cùng Phó Nguyệt ngồi ở một chiếc xe, Anh Phàm ngồi ở xe khác đưa Cát Binh ra sân bay.

Tiễn Cát Binh xong, Hứa Lập không để ý tới Anh Phàm nữa. Lúc này Hứa Lập thật sự cảm thấy không muốn nói một câu với Anh Phàm. Anh Phàm đã không coi mình là lãnh đạo, không nể mặt mình thì mình sao phải nể mặt y? Cho nên Hứa Lập ngồi cùng xe với Phó Nguyệt quay về trụ sở văn phòng Bắc Kinh. Về tới trụ sở hắn không gọi Anh Phàm mà bảo Phó Nguyệt dẫn mình tới văn phòng.

Phòng làm việc của Hứa Lập ở trên tầng 15 tòa nhà Cát Lâm. Phó Nguyệt thấy Hứa Lập hơi mệt liền nói:

- Chủ nhiệm Hứa, nếu mệt thì anh nằm trong phòng nghỉ một lát, tôi đã bố trí một phòng nghỉ cho anh ở tầng 12, sau này anh sẽ ở đó.


Do Hứa Lập một mình lên Bắc Kinh cho nên Phó Nguyệt đặc biệt bố trí một phòng cho Hứa Lập ở trụ sở, đây coi như chỗ ở của Hứa Lập ở lại Bắc Kinh.

Hứa Lập gật đầu cầm lấy chìa khóa văn phòng, Phó Nguyệt lại dẫn Hứa Lập tới phòng nghỉ. Đây mặc dù không phải phòng vip nhất khách sạn nhưng cũng rộng hơn 50m vuông, bên ngoài là nơi để Hứa Lập tiếp khách với bộ ghế salon bằng da thật màu trắng, bàn trà, Tv, các đồ điện gia dụng khác. Bên trong là một chiếc giường rộng đủ để cho ba bốn người ngủ cũng không vấn đề gì.

- Chủ nhiệm Hứa, anh nghỉ đi, có việc gọi điện cho tôi. Nếu trong phòng thiếu gì thì cứ bảo nhân viên phục vụ, ở đây là địa bàn của anh, anh đừng khách khí với bọn họ.

Phó Nguyệt biết Hứa Lập hôm nay rất tức giận Anh Phàm, Hứa Lập từng này tuổi mà có bối cảnh sâu như vậy thì hôm nay có thể nhịn không nổi giận đã là hiếm có. Cô cũng không muốn làm phiền để chọc giận Hứa Lập thêm nữa, để mình thành nơi trút giận của Hứa Lập.

- Cảm ơn chị Phó, chuyện của tôi còn làm phiền chị nhiều.

Hứa Lập thấy Phó Nguyệt muốn đi cũng đứng dậy định tiễn Phó Nguyệt.

- Chủ nhiệm Hứa đừng khách khí, anh cứ nghỉ ngơi đi.

Nói xong Phó Nguyệt ra cửa đồng thời đóng cửa lại để Hứa Lập không phải tự làm.

Đứng trước cửa Hứa Lập nghe tiếng giày cao gót vang trên mặt đất tới tận khi âm thanh dần đi xa hắn mới quay lại ghế, nằm xuống đó nhắm hai mắt lại và cẩn thận nghĩ chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.


Bây giờ tình hình ở văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh quá rõ ràng. Anh Phàm chỉ sợ đã hạ quyết tâm chống đối mình, mặc dù còn không biết Anh Phàm rốt cuộc lấy tự tin từ đâu mà dám làm khó mình trước mặt phó chủ tịch thường trực, chẳng lẽ hắn không sợ mình sau này gây khó hắn sao? Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ rằng ở văn phòng Bắc Kinh không thể không có hắn sao?

Hơn nữa bây giờ hai phòng hành chính, tổng hợp do Anh Phàm quản lý, hai phòng này sợ là sớm hoàn toàn nghe theo lời Anh Phàm, nếu không thì mấy vị trưởng phó phòng kia đã không giúp Anh Phàm làm khó mình.

Nhưng đây không phải kết quả xấu nhất, Phó Nguyệt mới là người làm Hứa Lập lo lắng nhất. Anh Phàm rất rõ ràng làm khó mình, Hứa Lập lại không sợ. Hắn chỉ cần đề phòng một chút thì những người kia không làm gì được mình. Nhưng biểu hiện của Phó Nguyệt mới làm mình không hiểu nổi.

Đừng nhìn Phó Nguyệt bây giờ biểu hiện rất thân cận với mình giống như muốn dựa vào mình nhưng nhìn hai phòng do Phó Nguyệt quản lý, mấy vị trưởng phó phòng đều ngoan ngoãn nghe lời ả, trong bữa ăn không dám nói một câu. Lại nói nếu ả không có chút thủ đoạn thì có thể đấu với Anh Phàm nhiều năm như vậy sao? Phó Nguyệt nếu dễ dàng dựa vào mình thì ả chỉ sợ cũng không thể làm nhiều chuyện ở văn phòng Bắc Kinh như vậy. Nếu người như vậy nhìn trúng cơ hội rồi đâm mình một đao thì mình sợ là hối hận cũng không kịp.

Nghĩ đến đây Hứa Lập lại đau đầu. Hiện nay văn phòng Bắc Kinh tổng cộng có hơn 20 người, hai phó chủ nhiệm, tám trưởng phó phòng, người mặc dù không nhiều lắm nhưng những người này sớm đã chia thành hai phe, mình muốn nhúng tay vào lại không biết xuống tay như thế nào. Hứa Lập bây giờ càng cảm thấy mình thế đơn lực bạc ở đây. Nhớ năm đó lúc mình mới tới Vọng Giang mặc dù tình hình còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhưng ít ra còn có Triệu Quốc Khánh đến giúp mình, hơn nữa đám người bên dưới còn không đoàn kết một lòng, vẫn có không ít người hy vọng Vọng Giang có thể chính thức thay đổi, có thể chính thức phát triển cho nên mình còn có thể tìm được người giúp đỡ. Nhưng ở văn phòng Bắc Kinh này thì sợ là rất khó khăn.

Hứa Lập nằm đây suy nghĩ mà Anh Phàm, Phó Nguyệt cũng triệu tập nhân viên của mình ngồi nghiên cứu xem đối phó vị tân chủ nhiệm Hứa Lập này như thế nào.

Ở trong nhà Anh Phàm, bốn vị trưởng phó phòng do y quản lý đang ngồi trong phòng khách. Bọn họ đang nghe Anh Phàm mắng Hứa Lập, mắng Phó Nguyệt vì tội phó chủ tịch tỉnh ngồi xe Phó Nguyệt không ngồi xe hắn. Điều này bảo sao Anh Phàm không tức chứ?


Nhưng Anh Phàm cũng không suy nghĩ là hắn đã không nể mặt Hứa Lập tước, công kích Hứa Lập trước mặt lãnh đạo thì Hứa Lập còn nể mặt hắn nữa sao?

Hồ Gia Thần chờ Anh Phàm mắng mệt mới nói:

- Chủ nhiệm Anh, mời ngài bớt giận. Ở văn phòng Bắc Kinh đều do ngài quyết định mà. Hứa Lập hắn dù là chủ nhiệm cũng có là gì chứ. Mấy người chúng tôi không phối hợp hắn thì hắn chỉ có một mình làm được gì? Muốn thu thập hắn không phải chỉ là một câu nói của ngài sao?

Anh Phàm gật đầu, phó trưởng phòng Ngu Tín Phẩm lại nói:

- Trưởng phòng Hồ, theo tôi thấy chuyện sợ không đơn giản. Hứa Lập nhận chức có thể được Cát Binh tự mình đưa lên Bắc Kinh, hơn nữa tôi cũng sớm nghe nói Hứa Lập là em nuôi của chủ tịch tỉnh Văn Thiên, nếu chúng ta làm quá mức thì Hứa Lập về báo cáo với chủ tịch tỉnh Văn Thiên, chúng ta cũng không dễ chịu gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui