Tiệc rượu kéo dài tới gần 12h đêm mới kết thúc. Ngoài Hứa Lập còn tỉnh táo ra thì những người còn lại đã có men say. Hứa Lập đành bảo giám đốc khách sạn lấy cho 12 phòng và đưa mọi người lên phòng, sau đó lại bảo giám đốc khách sạn gọi điện cho người nhà các vị thường vụ báo tình hình, đừng để vì một bữa tiệc rồi có mâu thuẫn nội bộ trong nhà.
Nhưng bữa rượu này uống nhiều cũng có cái lý của nó, tối thiểu Tiếu Thiên Cường đã dung nhập vào vòng tròn bộ máy lãnh đạo Vọng Giang, Hứa Lập cũng có thể yên tâm rời đi Vọng Giang.
Hứa Lập ở lại Vọng Giang thêm vài ngày, hắn cùng Tiếu Thiên Cường triệu tập lãnh đạo các xã, thị trấn và lãnh đạo các phòng ban thuộc thị xã, tiến hành giới thiệu qua tình hình của những người này, nói ai đáng dùng, ai nên dùng, như vậy Tiếu Thiên Cường cũng tiện triển khai công việc hơn. Ba ngày sau khi Tiếu Thiên Cường tới Vọng Giang thì y mới một lần nữa mời Quách Hiểu Nam quay lại Vọng Giang tổ chức hội nghị cán bộ toàn Vọng Giang công bố quyết định bổ nhiệm chính thức của Tiếu Thiên Cường.
Mà trên hội nghị cũng không thấy hình bóng Hứa Lập nữa. Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong văn kiện yêu cầu Hứa Lập lên ủy ban tỉnh báo danh. Sáng sớm Hứa Lập đã ngồi xe lên Xuân Thành chuẩn bị bắt đầu hành trình mới của mình.
Ha Hứa Lập không chỉ là chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh mà còn kiêm chức phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh. Vấn đề tranh luận trong khi bổ nhiệm hắn đã truyền khắp thành phố Xuân Thành, truyền khắp ủy ban tỉnh. Cho nên Hứa Lập mặc dù chưa tới nhận chức nhưng đã sớm thành người có tiếng ở ủy ban tỉnh.
Xe Hứa Lập vừa đến cổng ủy ban tỉnh liền bị bảo vệ cổng chặn lại. Hứa Lập mở cửa xe vừa định lấy thẻ công tác ra thì phía sau có người lên tiếng.
- Là phó chánh văn phòng Hứa phải không?
Hứa Lập nhìn lại chỉ thấy một chiếc xe Santana bình thường đang đỗ sau xe mình, lái xe mở cửa sổ thò đầu ra gọi mình. Chẳng qua Hứa Lập không biết người này, hắn thậm chí dám cam đoan trước đây chừng từng gặp đối phương. Nhưng người ta đã gọi ra tên của mình, Hứa Lập không thể coi như không nghe thấy. Hắn gật đầu nói:
- Tôi là Hứa Lập, xin hỏi anh là?
Người kia nghe Hứa Lập trả lời lập tức mở cửa xuống xe chạy tới trước mặt Hứa Lập, từ xa y đã đưa hai tay ra.
- Xin chào ngài, phó chánh văn phòng Hứa, tôi là Sử Vân Long ở văn phòng ủy ban tỉnh.
Y cầm chặt tay Hứa Lập rồi nói tiếp.
- Tôi sớm nghe nói ngài sẽ tới không ngờ lại gặp ngài ở đây.
Không đợi Hứa Lập mở miệng, Sử Vân Long lại lớn tiếng nói với cảnh vệ cổng.
- Đây là phó chánh văn phòng Hứa của văn phòng chúng ta, còn kiểm tra gì hả, mau mở cửa.
Cảnh vệ biết Sử Vân Long nên nghe đối phương nói xong liền mở cổng, hơn nữa cảnh vệ còn đứng nghiêm giơ tay chào Hứa Lập.
- Sử Vân Long? Chào anh, cảm ơn anh, có cơ hội tôi sẽ mời anh dùng cơm.
Sử Vân Long có ý lấy lòng mình, Hứa Lập cũng không từ chối. Cửa được mở ra, Hứa Lập cũng không cần lấy thể công tác của mình làm gì. Hắn lên xe chuẩn bị lái xe vào.
Sử Vân Long từ bên kia chạy tới trước xe Hứa Lập, y mở cửa xe cho Hứa Lập còn không ngừng nói.
- Đây là việc tôi nên làm, nếu có cơ hội mời chánh văn phòng Hứa dùng cơm thì mong ngài nể mặt.
Hứa Lập nhìn Sử Vân Long tuổi ít nhất hơn mình phải chục tuổi mà lại nịnh bợ mình như vậy, Hứa Lập có chút buồn cười. Hắn lên xe, Thôi Lâm khởi động xe, trực tiếp chạy vào trụ sở ủy ban tỉnh. Ở trên xe Thôi Lâm còn nói:
- Bí thư Hứa, người kia làm gì vậy? Tôi thấy y không phải người tốt, y không phải là người của ủy ban tỉnh đó chứ?
- Ồ, sao cậu lại nói y như vậy?
Hứa Lập không ngờ hôm nay Thôi Lâm lại phát biểu ý kiến, nhận xét về ai đó.
Thôi Lâm suy nghĩ một chút mới nói:
- Tên này vừa nhìn là biết thận hư, thể hư, không chừng giống như tên chủ một trung tâm giải trí nào đó.
- Được rồi đừng nói bậy nữa, đó là người của ủy ban tỉnh đó, cậu chú ý vào việc lái xe là đủ rồi.
Hứa Lập mặc dù quát bảo Thôi Lâm dừng nói nhưng hắn lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe Santana chạy ngay sau xe mình. Trong lòng hắn còn thầm nghĩ ở ủy ban tỉnh này lại thực tế như vậy sao? Sử Vân Long vừa nãy đứng trước mặt mình như một con chó nhỏ, y còn không có khí chất như một nhân viên ở thị ủy, ủy ban Vọng Giang.
Không đợi Hứa Lập suy nghĩ cẩn thận, xe đã tới trước cửa trụ sở ủy ban tỉnh Cát Lâm. Hứa Lập đẩy cửa xuống xe và dặn Thôi Lâm:
- Lát nữa chắc tôi không dùng đến xe, cậu ra ngoài đi chơi, ăn cơm và tìm chỗ ở. Tôi nếu có việc sẽ gọi điện cho cậu.
Thôi Lâm gật đầu nói:
- Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi không đói được đâu. Có việc cứ gọi điện cho tôi.
Hứa Lập vừa định đi lên đẩy cửa ai ngờ có một bóng người thoáng cái chui tới trước mặt hắn, đẩy cửa cho hắn. Hứa Lập nhìn thấy đó chính là Sử Vân Long.
- Chánh văn phòng Hứa, mời ngài.
Sử Vân Long làm như vậy nhưng lại không hề có chút xấu hổ nào cả giống như đó đều là việc y nên lầm.
Hứa Lập không quen Sử Vân Long nên cũng không tiện nói gì, hắn chỉ mỉm cười với đối phương rồi đi vào trong sảnh. Sử Vân Long đi sát theo Hứa Lập, y vừa đi vừa nói.
- Chánh văn phòng Hứa, ngài là tìm chủ tịch tỉnh Văn, hay là tìm phó chủ tịch tỉnh Cát? “
Hứa Lập nghe xong Sử Vân Long nói trong lòng đã có chút không thích. Mặc dù sợ rằng toàn tỉnh đều biết mình có quan hệ tốt với Văn Thiên cùng Cát Binh nhưng hôm nay mình tới báo danh, một phó chánh văn phòng chẳng lẽ còn muốn tìm tới chủ tịch tỉnh cùng phó chủ tịch thường trực tỉnh báo danh sao? Mình tìm chánh văn phòng ủy ban tỉnh là được mà. Mà Sử Vân Long nói như vậy lại giống như mình thích lấy thế đè người vậy.
Hứa Lập vừa nhíu mày, Sử Vân Long ở bên đã nhận ra Hứa Lập không hài lòng, y vội vàng nói:
- Xin lỗi lãnh đạo, là tôi lắm miệng.
Vừa nói hai người đã tới thang máy, Hứa Lập và Sử Vân Long cùng vào đó. Nhìn thang máy có hơn 20 số, Hứa Lập nhíu mày. Mình trước đây chưa phải chưa từng tới ủy ban tỉnh nhưng khi đó Mã Tuấn Tùng còn là chủ tịch tỉnh, mình đến ủy ban tỉnh chỉ là tới thăm Cát Binh mà thôi, mình ít tiếp xúc với người ở văn phòng ủy ban tỉnh cho nên bây giờ muốn tìm chánh văn phòng ủy ban tỉnh thì cũng không biết ở tầng mấy.
- Chánh văn phòng Hứa, ngài lên tầng mấy?
Sử Vân Long cười nói.
- Chánh văn phòng Tôn Tiết Lễ ở tầng mấy?
Hứa Lập mặc dù không quen các đồng chí ở văn phòng ủy ban tỉnh nhưng hắn vẫn biết Tôn Tiết Lễ.
- Ở tầng 16, tôi dẫn ngài lên.
Sử Vân Long bước tới ấn số 16 rồi lại lui về phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...