Mã Tuấn Tùng biết khá rõ tính cách của Vương Tú Tinh, mặc dù Vương Tú Tinh có thể ngồi lên vị trí trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy tuy không thể nói ả không có năng lực nhưng tính cách của ả quả thật là có chút bảo thủ. Lúc Trương Văn Đạt chấp chính, Vương Tú Tinh rất ít khi phát biểu ý kiến trên hội nghị thường vụ, hầu hết đều là đi theo đám người Tần Gia Bình. Bốn người này đoàn kết lại miễn cưỡng vẫn duy trì được quyền lực nhất định, làm cho người bên phía Trương Văn Đạt, Mã Tuấn Tùng đều cẩn thận qua đó khiến thường vụ tỉnh ủy chia làm ba phe. Nhưng hôm nay 10 vị thường vụ còn lại đều đã tỏ thái độ, phái thứ ba đã có tranh chấp chia ra làm đôi thì sợ rằng Vương Tú Tinh đang rất khó xử.
Mà vừa nãy nhìn vẻ mặt do dự của Vương Tú Tinh càng làm Mã Tuấn Tùng thêm tự tin. Chỉ cần mình tỏ vẻ cứng rắn một chút thì không khó ép Vương Tú Tinh đứng về phía mình. Chỉ cần hôm nay Vương Tú Tinh tỏ thái độ như vậy đám người Văn Thiên nhất định sẽ cho rằng Vương Tú Tinh đã dựa vào mình, sau này chỉ sợ sẽ rất khó nhảy vào vòng tròn của Văn Thiên, Vương Tú Tinh chỉ có một con đường là đi theo mình. Như vậy về sau mình sẽ chiếm ưu thế trong hội nghị thường vụ.
- Trưởng ban Tú Tinh, chị có ý kiến gì không? Có thì cứ nói. Hội nghị thường vụ cần phải dân chúng, mọi người có ý kiến gì không đồng ý thì cứ nói, chỉ khi nói rõ hết thì mới giải quyết được vấn đề.
Mã Tuấn Tùng chăm chú nhìn Vương Tú Tinh.
Vương Tú Tinh đang rất loạn không biết nên tỏ thái độ như thế nào. Kim Thân Thành này không biết uống nhầm thuốc gì mà lại đột nhiên tranh cãi với Tiếu Khắc cùng Tần Gia Bình. Tiếu Khắc vì cháu mình đương nhiên là ủng hộ việc bổ nhiệm Hứa Lập, Kim Thân Thành tại sao lại phản đối. Càng quan trọng hơn là trước đó không ai thông báo với mình một tiếng làm mình có chuẩn bị tốt.
Thấy mấy người xung quanh đều đang nhìn mình, Vương Tú Tinh cũng biết hôm nay mình tỏ thái độ cũng có nghĩa là về sau mình sẽ dựa vào phía nào đó, muốn hối hận cũng không còn kịp. Mà nếu mình không tỏ thái độ thì hôm nay Kim Thân Thành cùng Tiếu Khắc, Tần Gia Bình cũng đã tỏ lập trường, chỉ còn mình chỉ sợ không thể duy trì như trước nữa, cuối cùng chẳng những không chiếm không được chỗ tốt gì mà ngược lại thành kẻ địch của hai phía, cuộc sống cũng không dễ chịu gì.
- Tôi, tôi không có ý kiến gì.
Trong mấy chục giây ngắn ngủi Vương Tú Tinh suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm.
Mã Tuấn Tùng nghe vậy không bực mà còn mừng. Xem ra Vương Tú Tinh quả thật như mình suy nghĩ, vẫn chưa có quyết định. Mã Tuấn Tùng lập tức nói.
- Trưởng ban Tú Tinh không có ý kiến gì thì chắc mọi người cũng không còn gì để nói chứ?
Mọi người đều im lặng, điều cần nói đã nói hơn nữa mọi người đều tỏ rõ thái độ dù nói gì nữa cũng không có tác dụng.
- Nếu mọi người có tranh luận việc bổ nhiệm đồng chí Hứa Lập làm chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh thì chỉ có thể giơ tay biểu quyết. Đồng ý bổ nhiệm đồng chí Hứa Lập làm chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh thì mời giơ tay.
Nghe xong Mã Tuấn Tùng nói, Văn Thiên thoáng lo lắng. Văn Thiên đương nhiên cũng nhìn ra Vương Tú Tinh do dự không quyết, càng đáng hận chính là Mã Tuấn Tùng căn bản không cho Vương Tú Tinh cơ hội suy nghĩ đã trực tiếp yêu cầu mọi người giơ tay biểu quyết. Điều này chẳng những thể hiện Mã Tuấn Tùng giỏi quyết đoán đồng thời cũng là có nghiên cứu về lòng người. Mã Tuấn Tùng nói ai đồng ý giơ tay, mà giơ tay cũng là một động tác, Vương Tú Tinh lại đang do dự, theo quán tính tư duy của con người thì khi do dự đương nhiên sẽ không giơ tay lên. Nếu như Mã Tuấn Tùng lúc này yêu cầu người phản đối giơ tay thì sợ rằng Vương Tú Tinh cũng sẽ không giơ tay lên.
Nhưng ai bảo Mã Tuấn Tùng làm bí thư tỉnh ủy, người ta có quyền lợi này. Văn Thiên dẫn đầu giơ tay lên thể hiện thái độ của mình. Trong lòng y lại hy vọng Vương Tú Tinh có thể nhanh chóng suy nghĩ rõ, dù không bỏ phiếu tán thành thì bỏ phiếu trắng đi. Đến lúc ấy là năm đối năm, hai bên còn có cửa hòa giải vẫn tốt hơn là đề xuất trực tiếp bị bác bỏ. Văn Thiên cũng hy vọng Mã Tuấn Tùng đừng làm quá đáng, đừng có mà đợi bỏ phiếu tán thành rồi tới bỏ phiếu trắng, như vậy sợ là Vương Tú Tinh vẫn sẽ giữ im lặng không giơ tay. Đợi đến cuối cùng sẽ không cần giơ tay người không đồng ý nữa, nếu tán thành và bỏ phiếu trắng đã thống kê xong vậy tự nhiên chính là phản đối.
Văn Thiên đã giơ tay lên đồng ý trước, Cát Binh cùng Tằng Ích cũng theo đó giơ tay. Tiếu Khắc cùng Tần Gia Bình liếc nhau và đều giơ tay đồng ý. Tâm điểm hiện trường bây giờ rơi vào người Vương Tú Tinh. Chỉ cần Vương Tú Tinh không giơ tay thì dù ả có bỏ phiếu trắng hay phản đối, chuyện bổ nhiệm Hứa Lập làm chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh cũng không thực hiện được.
Khi mọi người nhìn vào Vương Tú Tinh, Vương Tú Tinh càng khẩn trương hơn, ả không biết làm sao. Dù sao trong 11 vị thường vụ tỉnh ủy thì ngoài trưởng ban thư ký tỉnh ủy ra, Vương Tú Tinh xếp thứ 2 từ dưới lên, ả đã bao giờ được chú ý như vậy.
Mã Tuấn Tùng nhìn vẻ khẩn trương của Vương Tú Tinh, trong lòng y mừng thầm. Xem ra mình đột nhiên tập kích đã có tác dụng. Ngay khi Mã Tuấn Tùng định nói chuyện thì lại thấy Vương Tú Tinh giơ tay lên trong ánh mắt của mọi người. Điều này thoáng cái làm ai cũng hoảng hốt, không rõ Vương Tú Tinh suy nghĩ như thế nào.
Thực ra lúc này Vương Tú Tinh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Chỉ là vì khẩn trương nên mới giơ tay nhưng ả vừa đưa tay lên lại khiến Mã Tuấn Tùng tức tối đến độ mặt trắng bệch.
- Trưởng ban Tú Tinh.
Kim Thân Thành cắn răng nói:
- Chị đã suy nghĩ kỹ?
- Tôi.
Vương Tú Tinh vốn đang do dự nhưng bị Kim Thân Thành hỏi vậy liền nắm tay lại giơ cao hơn nữa.
- Trưởng ban Tú Tinh, không cần khẩn trương, chị đã đồng ý việc bổ nhiệm này thì không có gì phải do dự cả.
Tần Gia Bình ở bên mỉm cười nói.
Vương Tú Tinh nhìn mọi người, ai cũng đang nhìn mình. Vương Tú Tinh lại nhìn Tần Gia Bình đang mỉm cười cổ vũ mình mà mặt đám người Mã Tuấn Tùng đang tái lại. Vương Tú Tinh trầm ngâm một lúc rốt cuộc cắn răng nói.
- Tôi cho rằng bổ nhiệm đồng chí Hứa Lập làm chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh là không có vấn đề gì. Tôi tin đồng chí Hứa Lập sẽ hoàn thành công việc này thật tốt.
Vương Tú Tinh chưa có tiếp xúc gì với Hứa Lập, càng chưa từng nói chuyện riêng. Chỉ là vừa nãy mình đã giơ tay lên nếu hạ xuống thì không còn mặt mũi gì. Chuyện truyền ra thì sẽ làm mọi người nghĩ mình không có chính kiến. Làm quan tới cấp tỉnh sợ nhất là người không có chủ kiến, đến lúc đó chẳng những không quan hệ được ai mà ngược lại còn bị người coi thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...