Nghe Vương Định Bang kể khổ, Vương Thiên lại không thể tin được. Y khuyên:
- Con lần này được điều tới Vọng Giang là đã bị làm súng cho người. Bố vốn nghĩ không có gì, mặc kệ con có thể làm đối phương bị thương hay không nhưng dù sao con có quan hệ với đám người Hải Đức, nếu làm ở Vọng Giang không được tốt con cũng có thể điều tới nơi khác. Hơn nữa những người đó nể mặt bố nên chắc không làm quá mức. Nhưng tính cách của con lại quá kịch liệt, làm ra hành động mất lý trí đó rồi còn bị đưa lên mạng. Lúc ấy Hứa Lập không ở hiện trường cho nên con nói chuyện này do y giở trò sợ là không ổn. Nhất định là có người tức tối mà đưa lên mạng. Chẳng qua đám người Hứa Lập không làm gì mà muốn xem trò cười từ con chính là sự thật.
- Những người đó không có ai tốt cả.
Vương Định Bang rất căm hận tất cả lãnh đạo ở Vọng Giang.
- Được rồi, bố thấy con không thể ở lại Vọng Giang nữa. Con về tỉnh tránh sóng gió đi, bố tìm người xem có thể điều con tới đơn vị khác không, chờ một thời gian chuyện này chìm xuống con lại ra cửa.
Vương Định Bang bỏ máy dọn đồ rồi chuẩn bị ra ngoài lên tỉnh. Y không thể ở lại Vọng Giang nữa. Đừng nói là ra ngoài phố mà ngay cả trụ sở thị ủy này đã có bao người chỉ trỏ sau lưng, bàn tán sau lưng y. Mặc dù bọn họ không dám nói thẳng mặt nhưng hành vi lén lút kia càng làm Vương Định Bang nghi thần nghi quỷ, không thể tin được bất luận kẻ nào.
Vương Định Bang không từ mà biệt, Hứa Lập thầm vui mừng. Vương Định Bang vừa đi, Vọng Giang bớt đi một con cá thối. Chẳng qua thái độ mập mờ của Tô Quảng Nguyên lại làm Hứa Lập nghi ngờ, không biết nên đối xử với đối phương như thế nào.
Chẳng qua loại chuyện này mình không thể gọi Tô Quảng Nguyên tới hỏi thẳng được, tất cả chỉ có thể tiếp tục xem hành động của Tô Quảng Nguyên. Nhưng lúc này Vương Định Bang vừa đi, ở Vọng Giang bất kể là hội nghị ban bí thư, hội nghị thường vụ hay hội nghị bên phía chính quyền, Tô Quảng Nguyên chỉ tham gia cho có, căn bản không thể chống đối được mình. Có một ẩn số ở bên làm mình phải luôn cẩn thận, không được đắc ý quên mình thì cũng là việc tốt.
Sau khi Vương Định Bang rời khỏi Vọng Giang, bất kể là cán bộ lãnh đạo hay quần chúng bình thường Vọng Giang đều biết hắn không có khả năng trở về. Cho nên mọi người đều dám lớn tiếng bàn tán về Vương Định Bang, Vương Định Bang như con chuột trên phố mọi người hô đánh.
Còn có nhiều người Vọng Giang lên mạng thấy người khác công kích Vương Định Bang và liên lụy cả Vọng Giang, không ít người đứng ra nói giúp thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang; thậm chí còn có người lập cả một trang diễn đàn người Vọng Giang. Trang này có một bộ phận là người do trưởng ban tuyên giáo Hà Lâm Sâm tổ chức, y hy vọng dùng phương thức này để thay đổi ấn tượng của bên ngoài đối với Vọng Giang.
Mấy ngày dân mạng Vọng Giang tuyên truyền thành tích gần năm qua của Vọng Giang làm không ít người chú ý tới Vọng Giang. Trong lúc nhất thời Vọng Giang trở thành điểm nóng trên mạng, đặc biệt số người xem tin về Vọng Giang cũng nhiều hơn các chủ đề khác.
Thị ủy Tùng Giang cũng chú ý đến việc của Vương Định Bang. Dù sao lực lượng internet ở trình độ nào đó đã vượt qua phạm vi ảnh hưởng của truyền hình, truyền thanh. Tằng Ích đặc biệt tổ chức hội nghị thường vụ thị ủy nghiên cứu biện pháp xử lý vấn đề này. Quyết định cuối cùng là kỷ luật Đảng Vương Định Bang. Hd lần này không thể nói chuyện giúp Vương Định Bang nữa. Ai bảo Vương Định Bang đã thành cái đích chỉ trích cho mọi người, ai bảo lúc này người có liên quan tới y đều sợ hãi chuốc họa vào thân.
Do Vương Định Bang là cán bộ do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đề cử nên thị ủy Tùng Giang còn phải xin chỉ thị của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Lúc này Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng mất mặt vì Vương Định Bang, bọn họ sao dám bảo bọc Vương Định Bang nữa. Cho nên trong thời gian ngắn chức vụ của Vương Định Bang được điều chỉnh, y được điều khỏi Vọng Giang lên làm một nhân viên cấp phó huyện ở văn phòng Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh. Đây cũng là do bố Vương Định Bang chạy không ít chuyến, tìm không ít người giúp mới được như như vậy. Vài ăn sau khi phong ba vụ việc nhạt đi Vương Định Bang mới có thể đi ra khỏi Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh đến một Sở làm trưởng một bệnh nhân. Sau đó không lâu Vương Thiên chính thức về hưu, Vương Định Bang không có chỗ dựa thì lầm còn gì để mà cạnh tranh với Hứa Lập nữa; y không bao giờ còn là đối thủ của Hứa Lập.
Vương Định Bang đi rồi, Vọng Giang lại thiếu một vị thường vụ thị ủy. Sau đó thị ủy Tùng Giang trưng cầu ý kiến của Hứa Lập để tiến hành điều chỉnh các thường vụ Vọng Giang. Sau chuyện Vương Định Bang, Hứa Lập cảm thấy lực lượng của mình ở hội nghị ban bí thư khá đơn bạc, hơn nữa bốn vị bí thư, pbtu nếu xuất hiện tranh chấp sẽ dễ xuất hiện tình huống hai đối hai. Cho nên Hứa Lập đề nghị Phương Bách Niên thành phó bí thư thị ủy số hai, bí thư đảng ủy chính pháp Triệu Quốc Khánh trở thành phó bí thư thị ủy; hiệu trưởng trường Đảng Trương Quế Phương lên chức làm phó bí thư thị ủy và xếp cuối cùng. Đồng thời đồng chí trưởng phòng cán bộ số 1 – Ban tổ chức cán bộ thị ủy Tùng Giang – Lý Hỉ điều tới Vọng Giang làm thường vụ thị ủy, hiệu trưởng trường Đảng,
Thông qua lần điều chỉnh này, Vọng Giang đã có một bí thư, năm phó bí thư thị ủy. Sau chuyện Vương Định Bang, Phương Bách Niên có thể coi là chính thức đứng về phía Hứa Lập, y cũng xa lánh Tô Quảng Nguyên hơn. Tuy nói Hứa Lập bình thường ít tiếp xúc với Trương Quế Phương nhưng có Triệu Quốc Khánh cùng Phương Bách Niên ủng hộ, Hứa Lập đã khống chế được hội nghị ban bí thư, hắn không sợ Tô Quảng Nguyên giở trò nữa.
Chuyện phó bí thư Vọng Giang đánh chó còn ầm ĩ trên mạng gần tháng mới dần chìm xuống, lúc này đã là đầu tháng 2 âm lịch. Mà công tác điều tra công ty Phong Hoa cũng cơ bản kết thúc, người thôn An Dân đã chính thức kiện công ty Phong Hoa ra tòa án Vọng Giang, yêu cầu công ty Phong Hoa lập tức dừng xâm hại lợi ích của thôn dân, cũng yêu cầu công ty Phong Hoa bồi thường trách nhiệm.
Trong văn phòng Hứa Lập, mấy cây cảnh cũng đang phát triển khá tốt. Hứa Lập ngồi trên ghế mỉm cười nhìn Lưu Hồng Đào ngồi đối diện mình.
- Lão bí thư, Hiểu An ở Mỹ vẫn tốt chứ?
Lưu Hồng Đào gật đầu nói:
- Đợt tết tôi cùng vợ sang Mỹ thăm con cháu. Hiểu An ở đó rất tốt, đã có thể chơi với bạn bè.
Lưu Hồng Đào nhắc tới cháu không khỏi than thở.
- Vậy là tốt rồi, chờ có thời gian tôi sẽ dẫn Thiên Nguyệt sang đó thăm Hiểu An, chỉ sợ thời gian nữa Hiểu An thay đổi nhiều, tôi cũng không dám nhận nó.
Hứa Lập cười nói.
- Hiểu An không ngừng nhắc tới cậu cùng với Thiên Nguyệt tỷ của nó, nếu hai người đi thăm nó, nó nhất định sẽ rất vui đó.
Lưu Hồng Đào thở dài nói. Không biết tại sao Hiểu An thân với Hứa Lập còn hơn với ông nội nữa, làm cho Lưu Hồng Đào không khỏi ghen tị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...