Trọng Sinh Vi Quan

- Tôi, tôi… Vì vừa xấu hổ nên Hứa Lập muốn từ chối nhưng không chờ hắn nghĩ ra lý do Kế Xuân Mai đã giành nói: - Không cho lấy cớ, không cho phép lấy cớ lừa bà chị này nếu không chị giận đó. - Tôi, tôi không có việc gì. Nghe Kế Xuân Mai nói như vậy, Hứa Lập cuối cùng phải đầu hàng, không dám nói dối. - Uh, tốt lắm, cậu chuẩn bị một chút đi, lát chị tới tìm cậu. Nói xong, Kế Xuân Mai từ từ đứng lên mang theo mùi thơm đi ra ngoài, nhưng Hứa Lập ở trong phòng không thể bình tĩnh được. Hôm qua lúc ăn cơm lãnh đạo trong xã giới thiệu qua về mình nên Hứa Lập cũng coi như biết ít nhiều. Kế Xuân Mai này nhà ở huyện thành, chưa kết hôn. Hứa Lập chỉ là không biết sao Kế Xuân Mai – một nữ đồng chí mới hơn hai mươi tuổi đã lên làm tới chức phó chủ tịch xã. Nếu nói trong nhà không có người nâng đỡ e rằng không có khả năng. Nhưng sao cô lại mời mình ăn cơm, cô nam quả nữ, nếu truyền ra ngoài thì với mình hay Kế Xuân Mai đều không tiện. Hứa Lập ngồi suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách gì từ chối lời mời này. Lúc này tiếng giày cao gót lại truyền đến, Hứa Lập tắt máy tính đứng lên, nếu không từ chối được thì tốt nhất là đáp ứng lời mời của Kế Xuân Mai. Kế Xuân Mai tới trước cửa phòng Hứa Lập, cô đứng ở cửa nói: - Tiểu Hứa, dọn xong đồ chưa? Đi thôi. Hứa Lập gật đầu: - Xong rồi, chúng ta đi đâu ăn vậy? - Yên tâm, chị không bán cậu đâu, đi theo chị là được. Hứa Lập theo Kế Xuân Mai đi ra trụ sở ủy ban xã hơn mười phút, ra tới phố nhìn lại bốn phía đều các quán ăn sáng đèn khiến người khác thấy trước mắt sáng người, tâm trạng cũng thoải mái. Kế Xuân Mai đi tới một nhà hàng nhỏ liền dừng lại nói với Hứa Lập: - Chính là nơi này, theo tôi vào thôi. Kế Xuân Mai đi vào trước, lúc này trời vẫn còn sớm, hơn nữa đây là nơi gần trụ sở ủy ban xã nên người có tiền tới đây ăn cơn không nhiều mấy. Cho dù là chính quyền xã nếu có khách thì cũng hầu hết tiếp buổi trưa, buổi tối căn bản không có người. Hứa Lập đi vào sau thì nhìn thấy phòng nào cũng trống rỗng, chỉ có nữ nhân viên phục vụ khoảng 16, 17 tuổi ở bên trong. Thấy Kế Xuân Mai đi vào, người bán hàng nói: - Kế tỷ, chị đã về, hôm nay sao về sớm vậy? - Uh, trong xã không có việc gì, chị mời trợ lý Hứa dùng cơm nên về sớm chút. Kế Xuân Mai vừa đi vừa nói: - Tiểu Tô đâu? Bảo cậu ta làm cho chị mấy món ngon rồi bưng vào phòng cho chị, đúng rồi, nhớ cầm hai bình rượu. Vừa nói Kế Xuân Mai vừa đi lên tầng hai, Hứa Lập có chút chần chừ lập tức bị gọi ngay. - Đi nhanh lên. Hứa Lập không thể làm gì khác là đi theo Kế Xuân Mai lên tầng. Đi lên tầng, Hứa Lập đi theo Kế Xuân Mai rẽ trái, rẻ phải một lúc mới thấy Kế Xuân Mai dừng trước cửa một căn phòng, cô lấy chìa khóa mở cửa. Nhìn Kế Xuân Mai vào phòng, mặc dù Hứa Lập đầy nghi hoặc nhưng vẫn đi vào theo. Vừa vào phòng Hứa Lập thấy phòng này có gì đó khác. Hứa Lập rõ ràng có thể cảm giác đây là phòng của một cô gái lãng mạn, bốn phía tường đều là màu hồng nhạt, ngay cả trần cũng màu hồng. Trong phòng có chiếc giường đôi, ga trải giường màu vàng nhạt, bên trên còn có một con gấu to bằng người. - Đây là… - Xã Nhị Đạo cách huyện thành quá xa, mỗi ngày đi lại cũng mất nhiều thời gian. Tôi dù sao cũng chỉ có một mình nên thuê ở đây để nghỉ ngơi, tối thứ sáu mới về nhà, sáng thứ hai trở lại xã Nhị Đạo làm việc. - Ở văn phòng cũng có giường nghỉ mà? Hứa Lập khó hiểu hỏi. - Ngốc. Kế Xuân Mai cười nói: - Tôi là con gái làm sao có thể giống đàn ông các cậu, buổi tối ở văn phòng cởi hết đồ ra ngủ cũng không sao, nhưng nếu tôi ở văn phòng mặc đồ mỏng một chút thì sợ rằng ngay hôm sau mọi người ở xã Nhị Đạo sẽ biết, vậy có phải mệt hay không? Ở đây thoải mái lại tự nhiên, muốn ăn họ nấu cho, phòng hoặc chăn bẩn họ cũng dọn giúp mình. - Chị thật biết hưởng phúc. Tấm rèm trên tường cũng là do chị làm sao? - Nơi này vốn là một phòng lớn, trên tường rất bẩn có lau cũng không hết. Tôi dứt khoát mua ít vải rồi treo lên vì vậy nhìn cũng thoải mái chút. Nhưng cậu giờ không có chỗ ngồi rồi, nơi này quá nhỏ bình thường cũng không ai đến nên tôi không chuẩn bị ghế, cậu ngồi lên giường đi. Tôi đi xem Tiểu Tô nấu thức ăn thế nào. Kế Xuân Mai nói xong đi liền, để lại mình Hứa Lập trong phòng. Hứa Lập ngồi trên giường ngửi thấy mùi thơm trong phòng nhưng lại thấy không đúng, dù thế nào đây là phòng con gái không thể ngồi ở đây được khi hắn là đàn ông mà. Hắn nhìn con gấu to trên giường, có lẽ do mua đã lâu nên cũng có điểm hơi hỏng, đặc biệt là chỗ gần vai càng hư hỏng nặng. Cái này không cần hỏi cũng biết là do mỗi ngày Kế Xuân Mai cứ ôm nó. Nghĩ vậy Hứa Lập không khỏi động tâm nhớ tới cảnh vừa nãy khi Kế Xuân Mai ở phòng mình. Hứa Lập đứng lên ra ngoài chuẩn bị đi dạo cho thoải mái chút. Hứa Lập mới ra cửa thì thấy Kế Xuân Mai trở về, quần áo lúc trước nay không còn, xem ra cô bảo đi xem thức ăn thực ra là tìm chỗ thay quần áo. Lúc này Kế Xuân Mai mặc trên người chiếc váy ngủ tơ tằm màu đen, chân đi dép lê, tóc buông lúc ban ngày thì giờ tết đuôi ngựa lắc lư phía sau, như vậy làm cô nhìn trẻ ra rất nhiều. - Tiểu Hứa, cậu đi đâu vậy? Nhìn cậu đầy mồ hôi chắc là do hôm nay trời nóng quá. Trong phòng chị có điều hòa, bật một lúc là mát lạnh. Hứa Lập thầm nghĩ: “không phải nóng do thiên nhiên mà do trong lòng nóng. Cô ả Kế Xuân Mai như thế này càng làm mình nóng bức hơn. Bây giờ mình có vào hầm băng sợ rằng trong lúc nhất thời cũng cũng không lạnh được. - Không, không sao, giờ ổn rồi, có thể vừa nãy đi bộ nên tôi hơi nóng. Hứa Lập bình thường đừng nói là đi bộ có vài phút mà dù hắn có chạy một nghìn mét cũng không toát nhiều mồ hôi vậy. - Tiểu Tô mang món ăn đến bây giờ, chúng ta vào ngồi ăn thôi. Kế Xuân Mai kéo Hứa Lập vào phòng rồi đóng cửa. Ngồi trong phòng mười mấy mét vuông cùng một cô gái như thế này là điều Hứa Lập chưa từng trải qua. Hắn muốn đi nhưng không hiểu sao không đi nổi. Hắn chỉ có thể nói trong lòng mình là người ta có ý tốt mời mình, mình không thể không nể mặt, sau này mình còn phải tiếp tục làm ở Nhị Đạo nên không thể đắc tội. Nhưng thực tế rốt cuộc ó chuyện gì xảy ra Hứa Lập cũng không rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui