Mọi người đều là tự chọn hướng đi mà mình thích nhất nhưng khổ nhất vẫn là Nhị tử. Người khác không biết chứ Hứa Lập ở trong quân suốt bảy năm thì khổ cực như thế nào hắn hiểu rất rõ. Cũng may thân thể Nhị tử vốn tốt, sau hai năm Hứa Lập cố ý huấn luyện đối phương khiến sức khỏe của y cũng coi như đạt được trình độ Hứa Lập khi trước. Trừ kinh nghiệm thực chiến ra, Nhị tử cũng coi như nhân vật xuất chúng trong toàn bộ đội ngũ mà y tham gia. Mọi người nghe Nhị tử nói càng bội phục Hứa Lập, bản lĩnh của Hứa Lập bọn họ đã chứng kiến nhiều nên lần này cũng không ngạc nhiên. - Được tồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Hôm nay chúng ta vì Nhị tử mới tụ tập, ngày mai Nhị tử tham gia xong lễ tốt nghiệp sẽ đi bộ đội ngay, tất cả mọi người uống một chén, Nhị tử chúc ông thuận buồm xuôi gió. Hứa Lập nói xong cũng uống luôn chén rượu. Rượu vào sầu càng sầu, tối nay ly biệt, ngày mai mỗi người một nơi. Bốn năm ở chung chia bao ngọt bùi, dù không phải anh em nhưng còn thân hơn cả anh em. Uống chén rượu xong mọi người đều nhớ lại bốn năm đại học đã qua ngàn đêm. Nhiều khi ở trong túc xá chơi tú- lơ- khơ không biết bao nhiêu lần bị tát tai đến đỏ mặt mà chuyện cũ như vẫn đây. Nhiều lần đi ăn cùng nhau, nhớ nhất là lấy miếng thịt của bạn ăn xong lại bị bắt được, chạy mấy tầng mới thoát được, chuyện cũ như vẫn đây. Bao nhiêu lần ngủ nướng rồi trốn học, nhất là lần đói hoa cả mắt mà vẫn cười người khác, chuyện cũ như vẫn đây. Bao nhiêu lần đi trêu sinh viên nữ vậy là có lần thấy con gái không diám nói lời nào nhưng lại nhờ người khác giựt dây hộ, chuyện cũ như vẫn đây. Bao nhiêu lần cùng đi thư viện tụ tập, tranh chỗ quyết liệt mà không học lại nói chuyện lớn tiếng làm cho người khác xem thường, chuyện cũ như vẫn đây. Bao nhiêu lần thi mà làm phao, có lần bị thầy bắt được nhưng lại giữ ý chí như một chiến sĩ không khai ra bạn, tự mình đi ra khỏi phòng thi, chuyện cũ như vẫn đây. Bao nhiêu lần thất tình rồi lại uống rượu cùng nhau, có lần uống rượu rồi giả vờ say, tỉnh dậy rồi thở dài: - Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ Vô duyên đối diện bất tương phùng. Chuyện cũ như vẫn đây. Bao nhiêu lần đêm ngủ chung chăn, có lần trêu sinh viên nữ khiến các huynh đệ bất mãn không nhìn mặt, chuyện cũ như vẫn đây. Không biết bao lần đi thổ lộ tình cảm, có lần còn khóc khi tình yêu đặt không đúng chỗ. Nhiều lần đánh nhau xong lại thân như anh em, sau đó có chuyện gì lại giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Nhiều lần ốm không muốn ăn vậy mà các anh em cơm nước thuốc men để nhanh khỏi vậy mà ai cũng nói không phiền. Bao nhiêu lần đều không thể nhớ hết nhưng tấm chân tình anh em thì khắc sâu vào mỗi người, cho dù thời gian có vô tình thì cũng không thể xóa nhòa. Nước mắt mọi người từ lúc nào đã rơi, nhớ lần đầu gặp mặt, ngay cả khi nhận kết quả thi cuối cùng, tên Béo và Vương Huệ lần đầu gặp, nhiều lắm không đếm hết. Đăng Pháo đứng lên, mở đầu lên rồi hát một bài…. - Mấy năm qua mọi người cùng nhau vượt qua sóng gió cùng nhau, có người sai cũng có người khóc nhưng vẫn rất kiên trì. Tình yêu qua rồi mới hiểu muốn quay đầu, bao nhiêu là mơ ước đự định nhưng cuối cùng an em lại đi chung trên một con đường. Cuộc sống này sẽ không có nữa, cuộc đời, tình đời chỉ là một chén rượu... Đăng Pháo khàn khàn giả giọng ca sĩ nổi tiếng Chu Hoa Kiện, hắn thật ra là muốn làm mọi người bớt buồn nhưng mình lại khóc như mưa, không nói tiếp được nữa, khắp phòng chỉ còn nghe riếng nhạc. - Anh em cùng đi cả đời, cuộc sống như này không còn nữa, một câu nói đời người, tình đời như một chén rượu, anh em cô đơn...... Hứa Lập mặt đầy nước mắt nói: Cả phong vang lên tiếng hát không có âm điệu ca từ đã sửa nhưng lại rất thâm tình. - Anh em cùng đi cả đời, cuộc sống như này không còn nữa, một câu nói đời người, tình đời như một chén rượu, anh em cô đơn...... Tiếng ca ngày càng vang từ phòng Hứa Lập rồi xuống các tầng dưới. Hôm nay ở đây ăn cơm hầu hết đều là sinh viên khóa 96 nghe trên lầu có tiếng hát liền không ai không rung động. Dù cho đang ăn, hát dù chưa tốt nghiệp chưa gặp cảnh chia tay thỉ nghe ca khúc đều nhớ tới những chuyện ngày trước thấy lòng ấm áp. Cuối cùng tất cả đồng thanh hát: “Anh em” Âm thanh nhanh chóng truyền đi rất xa tới tận đường lớn, ai nghe được cũng hát theo. Có thể nói đây là hợp xướng đông nhất thế giới. Cái gì tới cũng tới, nên đi cũng phải đi. Một đêm cuồng phong nhưng không ngăn được thời gian ngừng trôi. Sau khi lễ tốt ngiệp cử hành xong, mọi người cầm giấy chứng nhận tốt ngiệp, bằng tốt nghiệp nhưng lại rất trầm mặc. Bốn năm đại học chỉ đổi lại một tấm bằng mỏng. Nếu không có tình cảm huynh đệ thì ai cũng nghĩ bốn năm đáng giá. Sau lễ tốt nghiệp Nhị tử theo đồng chí trong quân rời đi bước vào hành trình mơ ước của mình. Các anh em khác trong phòng 308 đứng đó nhìn đối phương biến mất, biến mất rất lâu nhưng vẫn không có ai muốn rời đi. Tiễn Nhị tử, Hứa Lập cũng có chút bịn rịn. Hắn xách hành lý lặng lẽ lên đường về quê. Trong nháy mắt khi máy bay cất cánh Hứa Lập âm thầm chúc các anh em của mình, hy vọng có thể sớm ngày công thành danh toại, sớm ngày hoàn thành tâm nguyện của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...