Trong chốc lát món ăn cũng nấu xong, Hứa Lập ra bàn ngồi, sau khi hai người ngồi xuống Hứa Lập nói:
- Tiểu Hoa, hôm nay anh cũng được nghỉ, anh chuẩn bị ngày mai quay về Giang Ninh gặp cha mẹ, em có đi cùng anh không?
Phạm Ngọc Hoa vừa xới cơm cho Hứa Lập vừa nói:
- Đi chứ, em lên Tùng Giang cũng lâu rồi vẫn không về, cũng có thể đi thăm thúc thúc và dì.
- Lần này anh trở về muốn ở nhà mừng năm mới. Em có ở nhà anh ăn tết không hay em về nhà?
Từ trong lòng Hứa Lập đã tiếp nhận Phạm Ngọc Hoa, nên hắn hi vọng Phạm Ngọc Hoa có thể đón năm mới cùng một chỗ với mình. Nhưng hai người vẫn chưa kết hôn sợ nhà Phạm Kiệt không vui.
Phạm Ngọc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đến lúc đó hãy nói, dù so Giang Ninh và Tùng Giang cũng gần nhau, nếu em muốn về đón mừng năm mới thì chỉ cần đúng ngày gọi cha em đón em cũng kịp mà.
Hôm sau Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa bắt xe về nhà cha mẹ. Hứa Thành Hữu và Đổng Tinh thấy con dẫn bạn gái về nên rất vui. Đặc biệt Hứa Thành Hữu mấy năm nay ở trường đều rất đắc ý, con mình chức ngày càng cao, trong trường cũng có thể thẳng sống lưng thoải mái. Bây giờ đừng nói đến giáo viên bình thường mà ngay vả hiệu trưởng cũng không dám quát hắn, có nói chuyện cũng phải kêu một tiếng Hứa đại ca.
Hứa Thành Hữu biết tất cả đều là mình nuôi con tốt, lại có con dâu tốt. Hứa Lập làm ở Tùng Giang, Phạm Ngọc Hoa là phó trưởng phòng Tài chính ở Giang Ninh. Đây chính là tay có quyền lực, đừng nói một trường học mà ngay cả trưởng phòng Giáo dục cũng phải nể mặt.
Đổng Tinh – mẹ của Hứa Lập vừa nhìn thấy Phạm Ngọc Hoa rất vui, dù nói trong mắt mẹ con trai là đẹp nhất nhưng trong mắt bà con dâu cũng không thể chê. Hơn nữa trong mấy năm người nhà mình cũng phiền đến Phạm Ngọc Hoa không ít lần. Mặc kệ là cháu mình an bài công việc hay là cháu đi học lớn hay nhỏ cũng ít nhiều có Phạm Ngọc Hoa giúp. Nếu muốn Hứa Lập tự mình làm thì sợ rằng không được.
Không phải là Hứa Lập không giúp mà thật sự hắn bận quá, Phạm Ngọc Hoa hy vọng thể hiện tốt một chút trước mắt mẹ chồng tương lai nên mới không nói cho Hứa Lập, một tay mình giúp đỡ.
- Tiểu Hoa, năm nay cháu ở lại đây đón năm mới nhé.
Đổng Tinh thân thiết nói với Phạm Ngọc Hoa.
- Đúng, Tiểu Hoa, đừng đi. Mấy năm nay cháu giúp nhà bác không ít, năm nay ở đây đón năm mới. Chút nữa bác bảo Hứa Lập gọi điện thoại xin phép bố mẹ cháu một tiếng.
Hứa Thành Hữu cũng hy vọng Phạm Ngọc Hoa có thể ở lại nhà mình, tốt nhất là năm nay bảo Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa kết hôn. Như vậy mình mới trút được tâm bệnh.
Hứa Lập thấy cha mẹ thích Phạm Ngọc Hoa như vậy, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hoa, để anh gọi cho Phạm thúc thúc, xin phép chú một tiếng, em ở nhà anh đón mừng năm mới. Chuyện này sớm muộn gì cũng đến, năm nay coi như là đón sớm một chút.
- Đáng ghét.
Phạm Ngọc Hoa hiểu ý của Hứa Lập, nếu hai người thật sự kết hôn thì mình đương nhiên ở nhà chồng ăn tết:
- Vậy anh gọi cha em nói một tiếng.
Hứa Lập lập tức gọi điện thoại cho Phạm Kiệt xin phép đương nhiên Phạm Kiệt đồng ý. Con gái mình cũng đã yêu 3 năm, cũng tới lúc rồi, tâm bệnh của mình cũng được trút bỏ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa cùng nhau đi ra đường mua đồ. Hứa Lập làm phó trưởng ban thư ký thị xã Tùng Giang, số lần hắn lên ti vi cũng không nhiều, có khi hắn còn cố che dấu vì thế người dân bình thường ở Giang Ninh nhận ra hắn không nhiều lắm. Nhưng những lãnh đạo, cán bộ lớn nhỏ ở Giang Ninh đều quen mặt, dù sao Hứa Lập lớn lên từ Giang Ninh, hơn nữa ở tuổi 25 mà làm phó trưởng ban thư ký thị ủy cả nước cũng hiếm thấy.
Ai biết lúc nào Hứa Lập sẽ được phái xuống cơ sở, chỉ cần đi xuống ít nhất cũng là thường vụ huyện ủy, thậm chí còn trực tiếp làm chủ tịch huyện. Mọi người đều biết điểm này nên dù không thể cùng Hứa Lập một tuyến cũng phải chú ý chớ chọc tới Hứa Lập. Nếu không tương lai có ngày Hứa Lập trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình thì rất khó coi.
Cho nên Hứa Lập dẫn Phạm Ngọc Hoa đi trên dướng thì người chào hỏi Hứa Lập đều hơn 40, 50 tuổi, không có ai ít tuổi như hắn. Phạm Ngọc Hoa ở bên cười Hứa Lập rồi nói:
- Ông xã, từ khi nào mà anh trở thành thần tượng trong mắt người cao tuổi vậy?
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, Phạm Ngọc Hoa mấy ngày ở nhà Hứa Lập, cả ngày ở cùng Hứa Lập, tình cảm hai người càng gắn bó. Hứa Thành Hữu và Đổng Tinh rất lạc quan, điều làm họ hạnh phúc nhất là họ đã phát hiện ra một bí mật.
Trong nhà vốn chỉ có hai gian phòng, hai vợ chồng già một phòng, Phạm Ngọc Hoa là khách ở một phòng, Hứa Lập chỉ có thể ngủ ở ghế salon ngoài phòng khách. Nhưng một hôm, Đổng Tinh thức giấc thì phát hiện Hứa Lập không ngủ trên ghế salon mà lại ở trong phòng với Phạm Ngọc Hoa và truyền ra âm thanh. Đổng Tinh là người từng trải nên biết hai người làm gì, bà len lén trở lại phòng kể chuyện lại cho bạn già. Hai người cao hứng không ngủ được, suy nghĩ làm thế nào để nhanh tiến hành hôn lễ, mình sớm có cháu bồng.
Thoáng cái tới giao thừa, sáng sớm mọi người ngủ dậy, Hứa Thành Hữu và Đổng Tinh mổ gà, chuẩn bị điểm tâm. Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa dùng dao cắt câu đối, chờ ăn sáng xong liền đi ra ngoài dán câu đối.
- Con à, xuống đốt pháo đi rồi chuẩn bị ăn cơm.
Hứa Thành Hữu mang con gà đi ra, Đổng Tinh cũng bưng cơm từ phòng bếp đi ra, chỉ còn chờ ăn cơm.
- Vâng.
Hứa Lập cầm năm dây pháo rồi chạy xuống, năm ngoái vì đàm phán hạng mục nên không ở nhà mững lễ năm mới, năm nay rốt cục đoàn tụ một nhà cùng gia đình. Hứa Lập rất vui
Một lúc sao thì từ tầng dưới truyền đến tiếng pháo nổ xé gió, tiếng pháo chưa dứt Hứa Lập chạy về phòng kêu to:
- Lạnh quá, mau ăn cơm thôi.
Tuy nói là điểm tâm nhưng đồ ăn rất nhiều. Ngoài gà hầm nấm còn bốn năm món khác, Hứa Thành Hữu cố ý mang lọ rượu Ngũ dương lịch mà mấy hôm trước Phạm Ngọc Hoa mang đến. Ông rót cho mình và con mỗi người một chén, Đổng Tinh và Phạm Ngọc Hoa uống rượu nho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...