Nhìn bóng Tiếu Nhu đi khuất, Hứa Lập lau những giọt mồ hôi lạnh trên đầu thầm nghĩ: “Làm bạn với gái đẹp thật mệt mỏi, nhìn khuôn mặt như thiên sứ hay là thánh nhân cũng không đành lòng lừa gạt. Nếu Tiếu Nhu không than cứ hỏi tới cuối mình thật sự không biết sẽ kiên trì được bao lâu. Cũng may Tiếu Nhu là cô gái kiêu kỳ nên sẽ không hỏi tới cùng nếu không mình cũng gặp phiền toái. Sau này với những người như thế tuyệt đối không trêu vào là tốt nhất.” Vừa rồi Tiếu Nhu cùng mình cách xa nhau không quá một mét, Hứa Lập thấy rõ vẻ vui hay buồn trên mặt cô. Nếu Hứa Lập không có người trong lòng thì cũng thích cô. Với những bóng hình xinh đẹp Hứa Lập phải luôn luôn đề cao cảnh giác. Nghĩ đến người yêu Hứa Lập cảm thấy khó chịu, không sớm thì muộn mình cũng phải tìm người vợ này? Không lẽ mình phải đợi bảy tám năm nữa sao? Cuộc đời là như vậy, phải đến khi xuất ngũ mới có thể gặp được cô sao? Hứa Lập ngồi suy nghĩ mà vẫn không ra cách, quyển sách trước mặt mãi không được lật sang trang mới. Trong lòng hắn lúc này không thể bình tĩnh được, lại nghĩ tới năm tờ xổ số tối nay phải mở xem. Hứa Lập không biết việc mình sống lại có ảnh hưởng đến lần mở thưởng xổ số này hay không. Hứa Lập vốn rất tự tin nhưng giờ lại dao động vì Tiếu Nhu đột nhiên xuất hiện. Dù sao việc mình sống lại đã thay đổi một sự việc, trong trí nhớ của Hứa Lập thì bốn năm đại học tuyệt đối chưa bao giờ một mình nói chuyện với Tiếu Nhu như lần này. Khi đó là năm thứ ba Tiếu Nhu đột nhiên đi du học, nghe nói là du học ở Mỹ và đến tận sau khi tốt nghiệp Hứa Lập cũng không gặp Tiếu Nhu. Hứa Lập càng nghĩ càng loạn liền mang sách mượn về đọc sau. Mang theo quyển kinh tế học dày cộp ra khỏi thư viện, anh đi chậm nhưng như một người giáo viên khoa trung. Trời dần dần cũng tối, Hứa Lập trở lại phòng chưa vào nhà đã nghe tiếng Đăng Pháo kêu to: - Tên Béo, ông thua rồi, ha ha, ăn cơm tối thôi. Túc tử cũng đã về thật khéo như Như Lại, tối Tên Béo mời cơm nhất định phải ăn nhiều. Tên Béo, ca ca chho ông cơ hội ngày càng dễ dàng sao? Chính là để ông và Tiểu Huệ muội muội được gặp mặt nhau. - Biến, Tử pha lê được thoải mái tiện nghi không phải mời một bữa ăn tối sao, tôi mời ông. Tên Béo có chút không cam lòng, hôm nay hắn thua liền bốn ván game, đến một bữa cơm tối cũng không thoát. - Người ta nói đen bạc đỏ tình, Béo à, ông không biết sao. -Đi, Mắt Kính, Nhị tử, ăn cơm đi. Dù sao có người mời khách, không ăn không được. Đăng pháo kêu lên. Tại phòng 308 thường xuyên thấy nhất chính là chơi game, tú lơ khơ, có khi thì là đánh cuộc xem người nhà ai sẽ lên mời cơm. Phòng 308 ai cũng đánh cược, chỉ có Nhị tử là chưa một lần cược. Mọi người trong phòng đều biết rằng mời cơm đánh bạc chỉ là cái cớ. Bọn họ làm thế để mời cơm và không tổn thương thể diện Nhị tử và cũng không cho hắn cơ hội cự tuyệt. Nhị tử chưa bao giờ nói nhưng trong phòng từ nước sôi cho tới dọn phòng y đều giành phần. Tình nghĩa huyng đệ như thế quyết không cần nói nhiều. Năm người đi tới quán đông bắc ăn tối, Vương lão vừa thấy mấy người nhiệt tình đón tiếp. Hôm nay khách không nhiều lắm Vương Lão muốn cho mấy người họ vào phòng trong. Vì hôm trước nhiều người nên lần này hắn chuẩn bị mấy người nhiều món ngon. - Vương thúc không cần đâu. Hôm nay ít khách chúng tôi ngôi đây là được, có thể xem ti vi nữa. Hứa Lập nhớ đến mở thưởng xổ số, mà ở đây có ti vi nên nhanh trí nói. Tên Béo thì chỉ nghĩ đến người ở phòng bên trong, muốn gặp Vương Huệ. Nếu ngồi ngoài này ăn cơm thì Vương Huệ xấu hổ không cùng các đại ca ăn cơm. Nhưng Béo đâu dám mở miệng làm cho các anh em bất mãn, nhất là sợ Vương Huệ phải suy nghĩ. Cho nên hắn ngồi xuống . Mọi người kêu chút thức ăn, cơm trắng, Vương Lão cố ý hỏi bọn họ: - Hôm nay mấy cậu không uống sao? Tôi cái gì thì không có chứ rươụ thì thoải mái. - Vương Thúc à, chú tha cho bọn cháu chứ hôm qua bọn cháu cũng say, hôm nay không muốn lại như thế. Để khi khác lúc nào rảnh bọn cháu sẽ cùng uống, hôm nay thì miễn. Đăng pháo cố tình nói. Vừa lú Vương Huệ mang thức ăn ra liền nói: - Ha ha, Vu Lượng ca, anh lại không uống à, nhìn Béo ca và Hứa Lập ca bọn họ không có ý kiến không lẽ các anh lại thua người đông bắc. Béo vừa được Vương Huệ khen liền thích thú ưỡn bụng nói: - Nói tới uống rượu người đông bắc tôi không có đối thủ, ông không phục sao? Không phục tôi sẽ cho ông thấy thế nào là viết chữ phục trên đất. Vu Lượng nói: - Ông uống được sao, ông còn không sợ ư? Sáng nay mà không có canh giải rượu của Tiểu Huệ không biết ông nằm đến khi nào cơ. Nói xong hắn quay đầu nói với Vương Huệ: - Tiểu Huệ, em không thấy chứ, vừa nghe thấy canh giải rượu là em nấu, hắn từ trên giường nhảy xuống uống hết nửa âu, lúc đó còn nói gì mà em nấu là ngon nhất. Vương Huệ rất thông minh nên việc tên Béo có ý gì cô cũng nhìn ra vài phần. Chẳng qua bây giờ cô đối với Béo có chút thiện cảm mà thôi nên khi nghe Vu Lượng nói cô cười: - Vu Lượng ca, anh yên tâm chốc nữa em mang cho các anh vài món ăn, nếu không đủ anh cứ nói muốn ăn gì em làm cho các anh ăn. - Tiểu Huệ muội muội thật tốt. Vu Lương muốn giúp tên Béo, nếu không Béo vừa thấy Vương Huệ đến gần đã như chuột thấy mèo, muốn chính hắn biểu lộ thì còn lâu. Chẳng qua Vương Huệ cũng không tỏ thái độ nên Vu Lượng cũng không tiện nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...