Trưởng phòng Vương không dám đắc tội Tiếu Lợi Phi, nghe thấy vậy liền bước lên đỡ Tiếu Lợi Phi rồi khách khí nói:- Tiếu ca, chúng tôi bắt ai chứ không dám bắt anh, anh đừng nói giỡn với huynh đệ chúng tôi.Trưởng phòng Vương thấy Lô Trường Quân đã hoàn toàn đắc tội với Tiếu Lợi Phi, nên hắn muốn Tiếu Lợi Phi thấy rõ lập trường của mình. Dù sao mình cũng chỉ là một trưởng phòng nhỏ, ngay cả giám đốc Tất thấy Tiếu Lợi Phi cũng phải khách khí chứ không nói đến là mình.Lô Trường Quân thấy trưởng phòng Vương không ngờ hạ thân phận lấy lòng Tiếu Lợi Phi, trong lòng cũng suy nghĩ. Ở cơ quan vài năm, mắt nhìn người cũng có, xem ra Tiếu Lợi Phi không phải là người mình có thể bắt được. Lô Trường Quân đành nói với trưởng phòng Vương:- Trưởng phòng Vương, chúng ta hay là dẫn Hứa Lập về, tránh phát sinh việc ngoài ý muốn.Trưởng phòng Vương thoáng nhìn Tiếu Lợi Phi, rồi nhìn Lô Trường Quân, cuối cùng nhìn Hứa Lập. Cuối cùng hắn không dám bắt Hứa Lập nữa, Tiếu Lợi Phi vừa vào cửa đã nói Hứa Lập là huynh đệ của hắn, vậy nên trưởng phòng Vương không có dũng khí làm càn.Lô Trường Quân thấy trưởng phòng Vương không di chuyển, có chút nóng nảy lớn tiếng nói:- Trưởng phòng Vương, giám đốc Tất cử các anh tới phối hợp với chúng tôi làm việc, anh làm thế nào…Không đợi Lô Trường Quân nói xong, trưởng phòng Vương cắt lời Lô Trường Quân nói:- Trưởng phòng Lô, chúng tôi có chút việc đi ra ngoài một chút, chuyện này đợi chúng tôi về rồi nói tiếp.Nói xong Trưởng phòng Vương và cảnh sát đi cùng hắn ra ngoài, chỉ còn một mình Lô Trường Quân ở lại đó. Một lúc sau Lô Trường Quân thấy mọi người bốn phía đều nhìn mình với ánh mắt bất thiện, y cũng vội vàng ra khỏi phòng bệnh.Trưởng phòng Vương ra khỏi bệnh viện, lập tức tìm ngay một nơi yên tĩnh gọi điện cho giám đốc Tất, xin chỉ thị bây giờ nên làm gì.Tất Hữu Lễ nghe trưởng phòng Vương báo cáo cũng cả kinh, một người ở Giang Ninh mà nhiều người quan tâm như vậy, ngay cả Tiếu Lợi Phi cũng tới:- Tiểu Vương, Tiếu Lợi Phi nói Hứa Lập là huynh đệ của hắn?- Giám đốc Tất, đúng, Tiếu Lợi Phi vừa vào phòng bệnh đã nói Hứa Lập là huynh đệ hắn. Còn lớn tiếng chất vấn chúng tôi rốt cục Hứa Lập đã phạm tội gì.- Tiểu Vương, Hứa Lập này rốt cuộc phạm tội gì, các đồng chí ủy ban kỷ luật tỉnh có chứng cớ hay không?Chuyện liên quan tới Tiếu Lợi Phi ngay cả Tất Hữu Lễ cũng không dám khinh thường. Nếu mọi chuyện đều đúng theo trình tự pháp luật thì tốt, nhưng nếu có âm mưu gì trong đó đâm tới Bộ công an thì một giám đốc sở như hắn cũng không yên.- Giám đốc Tất, chính là do tôi không thấy có bằng chứng cho nên khi đồng chí ủy ban kỷ luật tỉnh yêu cầu, tôi không dám bắt Hứa Lập. Bắt Hứa Lập thì dễ dàng, nhưng một khi tra không ra chứng cứ thì muốn thả người sợ rằng cũng không đơn giản.- Tiểu Vương, lần này cậu làm rất tốt, không làm việc lỗ mãng, các cậu lập tức trở về tỉnh thành. Nếu tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh hỏi các cậu, các cậu bảo có nhiệm vụ khẩn cấp, sở yêu cầu các cậu lập tức trở lại. Về phần ủy ban kỷ luật tỉnh để tôi trả lời họ.Tất Hữu Lễ buông điện thoại rồi ngồi đó thầm nghĩ: xem ra chuyến đi Giang Ninh lần này không tốt, từ lãnh đạo xã đến huyện, thị xã rồi cấp tỉnh đều liên quan, chỉ sợ còn kinh động đến lãnh đạo Quốc Vụ Viện nữa. Mình không phải là người ngu mà làm tới cùng rồi cuối cùng cũng hại đến thân.Trưởng phòng Vương được giám đốc Tất chỉ thị, lập tức dẫn người tới khách sạn Giang Ninh rồi triệu tập những cảnh sát khác đi cùng mình. Ynói với thành viên tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh là sở gọi họ có việc gấp, phải trở về ngay. Không đợi các đồng chí ủy ban kỷ luật nói chuyện, mười người lên xe cảnh sát đi thẳng. Lô Trường Quân trở lại khách sạn Giang Ninh chỉ kịp nhìn thấy đèn xe cảnh sát lóe lên, y cũng không kịp nói một câuLô Trường Quân đến giờ cũng không hiểu người họ Tiếu tại phòng bênh vừa nãy là ai, càng không nghĩ họ Tiếu nói mấy câu đã khiến đồng chí công an tỉnh bỏ chạy. Lô Trường Quân đành gọi điện cho Phương Hoài Viễn báo cáo, hi vọng Phương Hoài Viễn ra chỉ thị.Lô Trường Quân gọi điện thoại tới văn phòng Phương Hoài Viễn nhưng mãi không có ai nhấc máy. Lô Trường Quân lại gọi vào di động của Phương Hoài Viễn, thì Lô Trường Quân nghe là điện thoại đã tắt máy. Lô Trường Quân không biết làm thế nào đành cất điện thoại, hi vọng sớm tìm được Phương Hoài Viễn.Lô Trường Quân không biết lúc này Phương Hoài Viễn đang ở văn phòng bí thư tỉnh ủy Trương Văn Đạt, y đang im lặng nghe Trương Văn Đạt trút giận. Sáng sớm hôm nay Văn Thiên lên tỉnh, hơn bảy giờ sáng Văn Thiên tới nhà ngôi nhà hai tầng của Trương Văn Đạt, ấn chuông cửa thì người mở cửa chính là bảo mẫu của nhà Trương Văn Đạt.Trương Văn Đạt và phụ thân Văn Thiên – Văn Chương từng có quan hệ rất thân, Trương Văn Đạt được như ngày hôm nay cũng nhờ phụ thân Văn Thiên đề bạt. Trương Văn Đạt nhìn Văn Thiên từ nhỏ đến lớn nên cũng coi như con, thấy Văn Thiên tới Trương Văn Đạt rất vui. Nhưng Trương Văn Đạt không nghĩ mới sáng sớm mà Văn Thiên đã tới nhà mình, y có chút kinh hãi nói:- Tiểu Thiên, hôm nay cậu lại rảnh rỗi tới thăm tôi? Bình thường gọi cậu đến, cậu luôn tìm cớ, ăn sáng chưa vậy, lại đây ăn cùng tôi.Văn Thiên cũng coi Trương Văn Đạt như thúc thúc nên không khách khí. Y đưa gói quà nhỏ cho bảo mẫu rồi ngồi bên cạnh Trương Văn Đạt, bảo mẫu mang đến cho Văn Thiên một bộ bát đũa mới.Trương Văn Đạt nói với bảo mẫu:- Cô lên gọi dì Tôn xuống, nói tiểu Thiên đến thăm.Y quay đầu nói với Văn Thiên:- Dì cháu bây giờ đã về hưu nên ngày càng lười, bảy giờ hơn rồi mà còn chưa ngủ dậy.Văn Thiên cười nói:- Trương thúc, dì cháu đây là có phúc, hơn nữa tuổi cao ngủ nhiều cũng có lợi cho sức khỏe. Trương thúc, chú cũng phải chú ý sức khỏe mới được.- Bây giờ đang tại vị nên không thể suy nghĩ cho bản thân mình được, đợi sau này về hưu thì mới được.Trương Văn Đạt năm này cũng gần sáu mươi, đúng là vì tuổi lớn nên muốn lúc mình đang tại vị giúp Văn Thiên một chút. Điều Văn Thiên tới tỉnh ủy, hi vọng tương lai Văn Thiên có thể tiến thêm một bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...