Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm đầu tiên sửng sốt, sau đó hé miệng đứng đó.
Mà theo sự trầm mặc của Tô Hàm, tim Lôi Nghị cũng càng ngày càng nặng.
Vẫn… Không được sao?
Ban đầu anh cho rằng trong khoảng thời gian này, Tô Hàm có lẽ đã có tình cảm với mình mới đúng.
Thì ra, vẫn không được?
“Nếu em không đồng ý…”
“Em đồng ý.”
“Nói… Em nói gì?” Lôi Nghị đang nói chuyện dừng lại hỏi.
Tô Hàm nghe vậy nghiêng đầu “Em nói em đồng ý gả cho anh.”
“Thật sao?” Nghe rõ Tô Hàm nói, khóe miệng liệt của Lôi Nghị lần đầu tiên rộng ra đến tận mũi.
“Ừ.” Gật đầu, Tô Hàm cười nói, “Chúng ta trở về thì kết hôn đi, còn có thể làm cùng bọn Lôi Dực.”
“Ơ ” Lôi Nghị vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một thanh âm không đứng đắn, “Này không nhẫn cũng không quỳ à, Tô Hàm cậu cứ như vậy đồng ý sao, không phải quá tùy ý rồi hả?”
Nghe được âm thanh, Tô Hàm và Lôi Nghị cùng quay đầu, kết quả phát hiện Mạc Dương tựa trên tường cách bọn họ không xa.
Anh ta đứng ở đó, chẳng phải nghe được hết những lời nói vừa rồi hay sao.
Tô Hàm mặt đỏ rực hiếm thấy như vậy, cũng may vì thời gian rất ngắn, nên không ai nhìn được.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Nhíu mày, Lôi Nghị hỏi.
“À, tôi có việc tìm cậu, không thấy cậu ở phòng thủ trưởng, nên đi ra tìm nha, kết quả vừa vặn thấy một màn cầu hôn vừa rồi của cậu.” Mạc Dương nói xong tiến lên vỗ vai Lôi Nghị, “Nhưng chẳng phải tôi nói với cậu rồi hả đại boss, cậu cầu hôn rất không có thành ý đấy.”
Lôi Nghị nghe vậy ném tay anh ta ra, nói, “Vậy theo anh, nên cầu thế nào.”
“Như tôi nói đấy, đầu tiên dù thế nào cũng phải có một bó hoa chứ, sau đó tìm người chơi nhạc nha, hoặc tìm người tới thả dị năng, dị năng hệ lôi điện của cậu cũng có thể dùng một chút. Bằng không, có thể dung khinh khí cầu, phía trên treo tranh hoặc chữ viết, ừ… Nhẫn chắc chắn không thể thiếu, sau đó lại kể chút chuyện tình cảm, cuối cùng quan trọng nhất là cậu phải truyền cảnh cầu hôn vào thẻ thân phận cho tất cả mọi người trong Liên Minh, hiện trường trực tiếp nha, tóm lại cầu hôn như thế mới lớn ha.”
Nghe Mạc Dương không đứng đắn nói chuyện, Lôi Nghị trầm mặc một lúc, sau đó hỏi một “Lúc trước anh cầu hôn vợ anh như vậy hả?”
Nghe Lôi Nghị nói, Mạc Dương rất kiêu ngạo “Đó là đương nhiên, cậu không biết lúc ấy Tiểu Khang cảm động thế nào đâu.”
“Nhưng…” liếc một cái, Lôi Nghị nói, “Sao tôi nhớ rất rõ, Thiệu Khang căn bản không đồng ý lời cầu hôn của anh nhỉ?”
“Cậu không biết hả.” Mạt dương đắc ý dào dạt nói tiếp, “Trước khi tôi tới nơi này, cậu ấy đã đồng ý rồi, trở lại Thành Trung Tâm chúng tôi sẽ kết hôn.”
“Vật chúc mừng, anh tìm Lôi Nghị có việc muốn nói phải không, tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi về trước.” Tô Hàm nói xong, cười với Lôi Nghị một chút, thì xoay người rồi đi.
Nhìn theo bóng Tô Hàm, Lôi Nghị vừa đi tới phòng thủ trưởng vừa nói với Mạc Dương “Bây giờ cậu ấy đi rồi, có việc gì cứ nói.”
“Tôi chỉ muốn hỏi, những chuyện ở Thành Trung Tâm bây giờ cậu biết nhiều hay ít?” Nhìn Lôi Nghị, Mạc Dương vừa đi vừa hỏi.
Nghe được vấn đề của Mạc Dương, Lôi Nghị cũng không trả lời ngay, mà đi đến phòng thủ trưởng mới nhìn anh ta nói “Hôm nay anh tìm tôi, rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Đi đến ghế nhàn rỗi ngồi xuống, Mạc Dương nói, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Mạc gia chúng tôi đã phân rõ ranh giới với Thủy gia mà thôi.”
Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc một hồi, sau đó hỏi “Đây là ý của anh, cũng là ý của cha anh?”
Mạc gia của Mạc Dương, ở Thành Trung Tâm cũng được xếp vào một gia tộc hạng hai, bình thường tiếp xúc rất nhiều với Thủy gia, nói họ phụ thuộc vào Thủy gia cũng không đủ.
“Đương nhiên là ý của tôi.” Nhìn Lôi Nghị, Mạc Dương không chút giấu diếm, “Trên thực tế, lần này trước khi đi cha tôi từng căn dặn muốn tôi gây cho cậu chút phiền toái, hoặc là khiến cậu không cẩn thận chết trận đấy.”
Lôi Nghị nghe vậy mặt không đổi sắc nói “Cho nên, bây giờ xem như anh phản bội cha anh?”
“NO NO NO” vươn một ngón tay ra lắc lắc, Mạc Dương mở miệng nói, “Điều này sao có thể gọi phản bội được, tôi chỉ lựa chọn phương hướng có lợi nhất đối với Mạc gia chúng tôi mà thôi, cậu cũng biết, mấy ông già ấy, có một thời gian ánh mắt không tốt lắm, tôi không thể để Mạc gia vì phán đoán sai lầm của ông mà sụp đổ.”
Mạc Dương nói xong đứng lên, phối hợp rót một chén nước uống một ngụm tiếp tục “Thật ra cậu không thấy lần hành quân này quá bình thản hay sao?”
Lôi Nghị nghe vậy nhíu mày “Anh có ý gì?”
“Ý của tôi là, thật ra lần này cái lão họ Thủy kia phái người tới giết cậu không chỉ có một mình tôi, còn có những người khác, chẳng qua không biết vì sao, bên kia không ra tay.”
Nghe Mạc Dương nói, ngón tay Lôi Nghị vô thức gõ mặt bàn, thật ra trong khoảng thời gian này anh cũng hoài nghi, ban đầy anh cho rằng lấy quyết tâm muốn đối phó Lôi gia của Thủy gia, chắc chắn sẽ tạo cho anh một ít phiền toái trong Thú Triều lần này mới đúng, ai biết một chút động tĩnh cũng không có.
Thì ra là vì có người không muốn ra tay, hoặc chưa kịp ra tay.
Về phần Mạc Dương nói sẽ có những người khác đối phó với mình thì…, người tham dự hành động tiêu diệt Thú Triều lần này ngoại trừ người của mình, thì là người của Mạc Dương.
Còn có tinh sư, nhưng trong đó hai người là người yêu mình và em trai mình, một người khác là người yêu Mạc Dương.
Người trước thì chắc chắn không có khả năng ra tay với mình, người đi theo Mạc Dương cũng không có ý này.
Như vậy chỉ có mấy dị năng cấp cao mới tới giai đoạn cuối kia.
Chẳng qua, những người dị năng này trình độ rất cao từ trước đến nay rất khó đụng tới, nghĩ đến vì mời ‘người nọ’ đối phó với mình, thì Thủy gia có lẽ cũng bỏ ra không ít hứa hẹn.
Nhưng càng đi lên cao, người dị năng càng để ý tính mạng của mình, mặc dù anh chẳng qua chỉ là một người dị năng cấp tám, nhưng muốn thần không biết quỷ không hay giết anh, lại không để người thân của anh nhận thấy được, thì cũng chỉ có thể vào đợt tấn công cuối cùng của Thú Triều, nhưng thời điểm này rất ấy cũng nguy hiểm nhất.
Đến lúc đó, chỉ cần ‘người nọ’ có hành động, thì rất dễ khiến chính ‘người nọ’ chết dưới móng vuốt của ‘dị thú’, chẳng qua rất đáng tiếc nha, những dị thú cao cấp đều đã bị nhạc phụ tương lai của mình là Tô Minh Diệp ra tay trước tiên tiêu diệt hết rồi, cho nên ‘người nọ’ vẫn không có cơ hội xuống tay.
Mà buổi sáng hôm nay sau khi nhìn thấy đoạn video kia, thì ‘người nọ’ cũng sẽ không ra tay nữa.
Bởi vì thông qua đoạn video, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được quan hệ của Tô Hàm và Chủ Tịch Tô, nếu liên lụy đến mình và Tô Hàm, thì cũng có liên quan đến Tô Minh Diệp và Hứa Duệ, thì gần như đã có thể gián tiếp cho thấy, Lôi gia đã đứng chung một chỗ với Tô Minh Diệp và Hứa Duệ,
Mà đứng bên cạnh Thủy gia chỉ còn lại một gia tộc là Mộc gia.
Sai, theo tình huống bây giờ lấy tác phong của Mộc Phong, thì có lẽ anh ta đã sớm lộ ra với người ngoài rằng anh ta không còn đứng bên Thủy gia nữa, còn lại là Viêm gia thì luôn giữ thái độ trung lập.
Lần này cuộc đua giữa các thế lực ở Thành Trung Tâm rốt cuộc ai dành phần thắng lớn, người thông minh một chút đều đã nhìn ra được rồi. Mà người dị năng mới tới cấp ao kia, đương nhiên không ngốc.
Chẳng qua, nhìn Mạc Dương phía đối diện, Lôi Nghị nói “Muốn tôi nói một tiếng cám ơn anh đã không giết tôi hả?”
“Cái đó thì không cần.” Cầm chén nước lắc nhẹ, Mạc Dương nói, “Dù sao, tôi cũng không nhất định có thể giết được cậu đúng không.”
Không biết lời này của Mạc Dương có tính là khen ngợi không…, Lôi Nghị nâng mắt “Anh tìm tôi ngoại trừ nói chuyện này, thì còn có chuyện khác à?”
“Đương nhiên.” Đặt chén nước trong tay lên bàn, Mạc Dương ngồi thẳng lại nói, “Trong tay tôi có toàn bộ chứng cớ Thủy gia mua bán người dị năng.”
Nghe Mạc Dương nói, biểu tình Lôi Nghị động một chút “Nếu tôi nhớ không lầm, Mạc gia các người dựa vào Thủy gia mới bước từng bước bay đến địa vị ngày hôm nay nhỉ? Nói Thủy gia là ân nhân của Mạc gia các người cũng không đủ.”
“Mấy năm nay chúng tôi cũng vì Thủy gia làm không ít việc, nghiêm khắc mà nói trên mặt giá trị, chúng tôi cũng chỉ có quan hệ ích lợi, ông ta mang chúng tôi đến địa vị như bây giờ, chúng tôi lại làm việc vì ông ta, nhưng tình hình bây giờ ông ta chẳng những không thể mang đến ích lợi cho chúng tôi, mà ngược lại còn cho chúng tôi tai hoạ, cho nên quan hệ phụ thuộc giữa hai nhà tự nhiên cũng không cần tồn tại nữa.”
“Cho nên, anh muốn đổi một gia tộc khác để dựa vào?” Nhìn Mạc Dương, Lôi Nghị hỏi.
“Không!” Lắc đầu, Mạc Dương mở miệng, “Vì sao nhất định phải phụ thuộc vào người khác, tôi tin rằng lấy năng lực của tôi, không cần phụ thuộc bất kỳ kẻ nào cũng có thể quản lý gia tộc vô cùng tốt.”
“Vậy anh muốn gì từ tôi?”
Mạc Dương nghe vậy cười cười “Cha tôi già rồi, vị trí gia chủ cũng nên đổi người ngồi.”
Lôi Nghị nghe xong nhìn Mạc Dương nói “Tôi còn tưởng anh sẽ yêu cầu thay thế vị trí Thủy gia.”
Nghe Lôi Nghị nói, Mạc Dương nở nụ cười “Tôi cũng không phải nói quá, tôi ấy à ưu điểm lớn nhất chính là thấy rõ thực tế đấy”
Sau khi nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Lôi Nghị lập tức đứng lên rời đi.
Trèo lên vị trí của bốn đại gia tộc, có lẽ trước kia anh ta cũng từng có ý nghĩ này, trên thực tế gia chủ Thủy gia đã từng đồng tương lai sẽ để Mạc gia thay thế vị trí của Lôi gia.
Kỳ thật lúc ấy tương lai cực kỳ sáng lạng (Lôi lão gia tử còn chưa thăng cấp, Mộc gia chính thức trở mặt với Lôi gia còn kết thân với Thủy gia) đúng là anh ta đã từng dao động và có tâm tư ấy.
Nhưng đôi khi, tình thế thay đổi bất thường như vậy, tựa như từ sau khi người mang tên Tô Hàm đột nhiên xuất hiện ở Thành Trung Tâm, sự phân chia thế lực ở Thành Trung Tâm đột nhiên thay đổi.
Đầu tiên Hứa Duệ thu Tô Hàm làm học trò, tiếp sau đó lại tuôn ra một đứa con trai Tô Hàm sinh cho Lôi Nghị.
Sau đó tình thế đổi khác Lôi gia đột nhiên trở thành thông gia với Hứa Duệ, tiếp sau đó Mộc gia đột nhiên từ hôn với Thủy gia, cuối cùng giảng hòa với Lôi gia.
Điều này vô hình chung đã thể hiện, Hứa Duệ, Mộc gia đều đứng cạnh Lôi gia.
Dưới tình huống như vậy, Mộc gia có vẻ sẽ là một cái cây chống nhà rất vững, nên trong tình trạng này, ông ta chẳng những không nghĩ cách đối phó Lôi gia ra sao, lại cố tình tập chung tinh lực đối phó với người của Tô Minh Diệp.
Cuối cùng ông ta đã quyết định ra tay, còn muốn để kẻ đó không thể đứng dậy được, nhưng khiến ông ta bất ngờ là dưới hoàn cảnh Tô Minh Diệp tạm thời bị đình chỉ chức vụ Chủ Tịch thì lại chạy đến Thú Lâm, còn nhờ vậy mà trở anh hùng Liên Minh trong lòng mọi người.
Cho nên nói, sự thất bại của ông ta gần như đã được định trước, anh ta thì đương nhiên đã sớm muốn thoát ly quan hệ với ông ta.
Về phần Lôi Nghị nói vì sao anh ta không yêu cầu thay thế Thủy gia, thứ nhất vì trong tay anh ta lợi thế không đủ, thứ hai là, cái vị trí kia, đã có người nhất định đứng vào rồi.
Lấy lực lượng của Mạc gia hiện tại, còn chưa đủ tư cách đối kháng với họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...