CHƯƠNG 30
EDIT+BETA: MINH MIU
Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ sau khi trở lại địa cầu liền bay đến nhà lớn Việt gia.
Hôm nay không phải cuối tuần, Việt Thái An không ở nhà, Việt Tiêu và Quý Hiên hai người đều đi làm, ở bên trong nhà lớn chỉ có Âu Tuyết Nhi ở nhà.
Việt Lăng Thiên lôi kéo tay Hứa Duệ tiến vào thiên sảnh gặp Âu Tuyết Nhi, người máy đi theo phía sau bưng lấy quà.
“Bà nội, người khỏe không? Cháu rất nhớ người.” Hứa Duệ rất thích ngôi nhà lớn này, càng thích ở chỗ này có thể nhìn thấy đại mỹ nữ còn có thể cùng đại mỹ nữ ngồi đối diện.
Trên mặt cậu mệt mỏi cũng không trông thấy, đối với Âu Tuyết Nhi cười đến thấy răng không thấy mắt.
Âu Tuyết Nhi ha ha cười lôi kéo tay Hứa Duệ dò xét, lại ngẩng đầu nhìn Việt Lăng Thiên đứng phía sau Hứa Duệ: “Bà nội cũng nhớ hai đứa.
Nhanh ngồi xuống.”
Hứa Duệ ánh mắt lom lom nhìn Âu Tuyết Nhi cười, bàn tay núc ních mềm mại đang nắm lấy tay mình, quả nhiên vẫn là con gái mềm mại tốt nhất.
Việt Lăng Thiên con mắt lơ đãng mà đảo qua móng vuốt Hứa Duệ, Hứa Duệ vội vàng ha ha cười thả tay Âu Tuyết Nhi hỏi: “Bà nội, chỉ một mình người ở nhà à?”
Âu Tuyết Nhi giương mắt liếc nhìn Việt Lăng Thiên, lại nhìn Hứa Duệ, không khỏi vui vẻ cười ha ha gật đầu.
Xem ra cô dâu mới này trải qua du lịch tuần trăng mật không tệ, Hứa Duệ hai đầu lông mày thiếu đi một phần ngây thơ, lại tăng thêm một tầng phong tình.
Nếu như cậu sớm chích một năm, đoán chừng rất nhanh thì có tin tức tốt.
Lúc này Việt Lăng Thiên nhìn thời gian, người máy của anh lập tức lấy ra chai thuốc dinh dưỡng, Việt Lăng Thiên đưa cho Hứa Duệ: “Uống.”
“Ờ.” Hứa Duệ vẻ mặt đau khổ cầm qua, thấy Âu Tuyết Nhi cười nhìn cậu, vội vàng hướng nàng nhếch miệng cười cười.
Trước mặt mỹ nữ không thể hạ thấp bản thân, Hứa Duệ vặn mở nắp hơi ngửa đầu liền uống xong, bất luận cái gì đều làm một cách gọn gàng.
Âu Tuyết Nhi không khỏi cười ha ha, thò tay cầm lấy mứt hoa quả trên bàn đưa cho Hứa Duệ nói: “Tuy khổ một chút, nhưng đối với sức khỏe tốt.”
Hứa Duệ miệng nhai mứt hoa quả có chút không rõ nói: “Đúng vậy, Lăng Thiên nói với cháu đây là do bà cố ý điều phối cho cháu, cảm ơn bà nội.”
Âu Tuyết Nhi cười khoát khoát tay nói: “Không cần khách sáo, bà đây là muốn nhanh ôm cháu trai.”
“Phốc khục, khục khục khục…” Hứa Duệ nghe xong lập tức bị sặc nước miếng của chính mình, cậu vội vàng che miệng ho khan.
Việt Lăng Thiên khóe miệng tươi cười giúp cậu vỗ lưng, Việt Gia Đại quản gia vội vàng nâng lên một ly nước. dammy9694.wordpress.com
Âu Tuyết Nhi nhìn cháu trai bộ dáng khóe miệng tươi cười, trong nội tâm đối với Hứa Duệ càng hài lòng.
Nàng cười đem cái đĩa mứt hoa quả đẩy qua, nói: “Tiểu Duệ, như thế nào không cẩn thận như vậy.
Cháu ăn chậm một chút, bà nội nơi này có rất nhiều mứt hoa quả.”
Nàng là cố ý đi.
Hứa Duệ ho đến chảy nước mắt, cậu nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Âu Tuyết Nhi, mứt hoa quả còn ngậm trong miệng lập tức đắng chát.
Đại mỹ nữ, người không thể giống như Việt Lăng Thiên, người là nữ thần của ta.
Bị Hứa Duệ dùng đôi mắt nhỏ lên án, Âu Tuyết Nhi cũng không đành lòng dọa cậu, vội vàng an ủi: “Yên tâm, yên tâm, cho dù cháu uống cũng sẽ không nhanh như vậy mang thai, nó có công hiệu là vì cháu điều trị thân thể.”
Hứa Duệ thở dài một hơi, lập tức khẩn trương.
Cái thế giới này rất lừa bịp,tiêm cho nam nhân sẽ mang thai, lời Âu Tuyết Nhi vừa nói, rõ ràng cho thấy uống thuốc dinh dưỡng sẽ nhanh chóng mang thai.
Cậu hướng Âu Tuyết Nhi nháy mắt mấy cái giả vờ đáng thương: “Bà nội, cháu muốn đến trường.
Cháu không thể cùng Lăng Thiên chênh lệch quá lớn.”
Không đợi Âu Tuyết Nhi tỏ thái độ, Việt Lăng Thiên liền xen vào một câu: “Anh không ngại.”
Hứa Duệ ‘Híz-khà-zzz’ hút một hơi lãnh khí, trừng trừng đôi chân Việt Lăng Thiên, cậu chú ý, cậu rất chú ý có được hay không?
Âu Tuyết Nhi ha ha nở nụ cười, chuyển đổi chủ đề với Hứa Duệ nói: “Tiểu Duệ, người máy của cháu nấu đồ ăn cổ truyền Trung Quốc hương vị coi như không tệ.”
“Vâng, là không tệ.” Hứa Duệ lập tức đắc ý, lập tức cảm giác mình tại Việt gia đã tìm được tri âm, hơn nữa tri âm này có quyền uy tuyệt đối.
Cái mông của cậu ngay lập tức hướng chỗ Âu Tuyết Nhi xê dịch nói: “Cháu làm đồ ăn rất ngon, bà nội, đêm nay liền để cho cháu và Tiểu Tứ Tứ nấu cơm mời mọi người.”
MD! Người ta đi tuần trăng mật là được ăn uống vui chơi thỏa thích, còn cậu? Mỗi ngày bị Việt Lăng Thiên buộc vận động ở cường độ cao, uống thuốc dinh dưỡng, món ăn dinh dưỡng khó ăn muốn chết trong miệng cậu đều nhạt ra trứng phân thân rồi.
Việt Lăng Thiên lạnh lùng xen vào một câu: “Dinh dưỡng không phù hợp.”
“Vèo vèo!!!” Hứa Duệ quay đầu trừng mắt Việt Lăng Thiên: “Ăn uống phải có hương vị.
Mỗi ngày ăn những món ăn không có hương vị, nhân sinh còn có niềm vui gì?”
Việt Lăng Thiên nâng mắt lên nhìn Hứa Duệ từ trên xuống dưới, cầm cổ tay Hứa Duệ nói: “Không biết ai nói muốn làm một quân nhân xuất sắc? Tay nhỏ như vậy, nhuyễn như vậy, một chút cơ bắp cũng không có, em còn muốn làm quân nhân?”
Hứa Duệ rút tay về, lí lẽ hùng hồn: “Em cũng không phải mỗi ngày đều ăn, ngẫu nhiên cải thiện thức ăn một chút cũng sẽ không ảnh hưởng đâu.”
“Anh hoài nghi sau khi anh đi mỗi ngày em đều ăn những thức ăn do người máy kia làm.”
“Sẽ không.”
“Vậy ước pháp tam chương, trái luật sẽ do anh tùy ý quyết định.”
“À?”
“Không dám? Chột dạ?”
“Ai sợ ai? Đến đây đi.”
…
Âu Tuyết Nhi ngồi ở một bên cảm thấy thú vị, Hứa Duệ đối với Việt Lăng Thiên thay đổi thái độ, không như trước kính sợ, đây là chuyện tốt. dammy9694.wordpress.com
Cuối cùng vẫn là Âu Tuyết Nhi vung tay lên quyết định: “Đừng đợi đến ban đêm, rất nhanh đến buổi trưa rồi.
Tiểu Duệ, nếu cháu không mệt, ba người chúng ta liền ăn cơm trưa được không?”
“Được, cháu không mệt.” Hứa Duệ vội vàng đồng ý, có cái gì hạnh phúc bằng một bữa ăn đồ ăn mang hương vị quê hương này đâu? Hứa Duệ lệ rơi đầy mặt, cậu hiện tại cũng chỉ hi vọng vào điểm này thôi.
Ăn các món ăn dinh dưỡng lâu như vậy, Hứa Duệ liền muốn ăn ngon uống sướng.
Cậu mang theo Tiểu Tứ Tứ đến phòng bếp, Việt Lăng Thiên đi thư phòng, Âu Tuyết Nhi mở quà.
Đồ làm bếp Việt gia cũng quá tiên tiến đi à nha?
‘Vitamin C trôi mất 10%, xin chú ý.’
‘Vitamin B trôi mất 20%, xin lưu ý.”
‘Chất dinh dưỡng bị xói mòn ở bên trong, mời lấy ra.’
‘Cảnh cáo cảnh cáo: Chất có hại đang hình thành.’
Đích đích đích…
Đích đích đích…
Hứa Duệ đầu đầy hắc tuyến nhìn chằm chằm vào đồ làm bếp không ngừng cảnh báo, cậu chỉ là hầm cách thủy một tô canh, làm thêm hai món ăn, còn làm thêm món canh cá mà thôi.
Nó còn lý sự nữa.
Dù sao các chức năng cảnh báo công năng trong nhà bếp cũng bị cậu tắt đi rồi.
Hứa Duệ lại vui vẻ tiếp tục làm đồ ăn, nghe hương vị thơm ngon, thật sự là tâm tình rất tốt.
Rất nhanh, đồ ăn có thể đặt ở trên bàn.
Có thịt bò cà chua cà rốt khoai tây súp, rau cần xào gà liễu, rau xanh xào đồ ăn mầm cùng một tô canh cá.
Hứa Duệ nhìn chằm chằm vào nồi canh cá chảy nước miếng, tại đây cá to thật, Tiểu Tứ Tứ nổi danh bốn phía về kĩ thuật làm cá tốt nhất, chỉ cần đem nguyên liệu nấu ăn bắt đầu phân phối tốt, vừa để cá xuống có thể tắt lửa rồi.
Dinh dưỡng của thịt cá ít bị xói mòn nhất, nhưng đồ làm bếp lại tuôn ra những câu dầu mỡ nhiều không khỏe mạnh…Đồ làm bếp được cài đặt trí tuệ nhân tạo bị Hứa Duệ tắt âm.
Âu Tuyết Nhi không chút nào keo kiệt mà tán dương Hứa Duệ: “Thật sự là sắc hương đều đủ cả.
Nhất định ăn thật ngon, Tiểu Duệ, cháu vất vả rồi.”
Hứa Duệ gãi gãi ngón tay, chịu đựng không giơ đũa lên gắp thức ăn: “Không khổ cực không khổ cực.
Bà nội người nếm thử.”
Việt Lăng Thiên liếc cặp móng vuốt của Hứa Duệ một cái, khó được từ tâm đại phát chủ động gắp một miếng rau cần bỏ vào chén Âu Tuyết Nhi: “Thử tay nghề cháu dâu bà có tốt hay không.”
Sát! Có thể gọi Tiểu Duệ không? Có thể không?
Việt Lăng Thiên con ngươi đảo một vòng, múc một muôi canh cá bỏ vào trong chén Hứa Duệ sắp gân xanh bạo phát: “Ăn đi, nước miếng của em đều nhanh lan tràn ra ngoài rồi.”
Miếng cá trắng như tuyết phía trên còn dính nước sốt, mùi thơm mê người, Hứa Duệ quyết định ăn.
“Cảm ơn, anh cũng ăn.” Hứa Duệ hướng Việt Lăng Thiên cười cười, anh thích nói thế nào liền nói như thế đó đi.
Miếng cá vừa vào miệng, oa! Mỹ vị nhân gian! Hứa Duệ hạnh phúc muốn khóc, xuyên việt một ngàn năm, ngay cả nấu canh cá đều cảm thấy hạnh phúc, cái thế giới lừa bịp này. dammy9694.wordpress.com
Âu Tuyết Nhi đem rau cần bỏ vào trong miệng, khen: “Ăn ngon, Tiểu Duệ làm ăn thật ngon.”
“Cảm ơn bà nội, nếu người thích ăn, về sau cháu sẽ làm cho bà ăn.” Hứa Duệ vui vẻ nói, Âu Tuyết Nhi ăn còn thiếu phần cậu sao?
“Phốc được.”
Âu Tuyết Nhi và Việt Lăng Thiên đều là người tự chủ rất mạnh, bọn họ đều mỗi món nếm thử mấy đũa đều dừng lại.
Trên bàn cơm ngoại trừ đồ ăn Hứa Duệ làm, còn có đầu bếp người máy điều phối mấy món ăn dinh dưỡng.
Hứa Duệ bất đồng, những mỹ vị này cậu ăn hết hai mươi năm rồi.
Nhưng từ khi gả cho Việt Lăng Thiên mỗi ngày đều ăn những món ăn dinh dưỡng đều không có hương vị.
Thật vất vả có thể ăn hết, Hứa Duệ một bên cực lực bảo trì lễ nghi bàn ăn, một bên gắp đồ ăn nhanh chóng, miệng khép mở không thèm nói chuyện.
Trung thực mà chấp hành ăn không nói ngủ không nói.
Âu Tuyết Nhi và Việt Lăng Thiên đều dừng đũa nhìn Hứa Duệ ăn giống như quỷ chết đói đầu thai.
Âu Tuyết Nhu quăng cho cháu trai ánh mắt ‘Cháu để nó đói bụng bao lâu?’, Việt Lăng Thiên quăng lại cho bà nội ánh mắt ‘Cháu mỗi ngày đều cho em ấy ăn no bụng’, liền nói với Hứa Duệ đang vùi đầu ăn nói: “Anh tăng thêm điều kiện nếu em ăn vụng anh sẽ trừng phạt.”
“Phốc khục, khục khục khục ” Hứa Duệ lần nữa bị sặc, lần này bị nước sốt làm sặc, cậu ho đến chết đi sống lại, nước mắt nước mũi cùng một chỗ: “Anh mới ăn vụng, anh toàn… anh mới ăn vụng.”
“Nhớ kĩ lời em nói.” Việt Lăng Thiên gắp một miếng thịt bò màu hồng phấn đến trong chén Hứa Duệ: “Ăn loại này em mới có thể cường tráng.”
Hứa Duệ nhìn miếng thịt bò, một điểm muốn ăn cũng không có.
Nhưng bị Việt Lăng Thiên nhìn chằm chằm, đành phải kiên trì ăn hết.
Món ăn không có gia vị, vị nhai như sáp nến.
Việt Lăng Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Duệ trưng ra khuôn mặt bi thúc, quyết định cho trái táo ngọt: “Hai ngày sau, anh mang em đi gia tăng huấn luyện thân thể.”
Hứa Duệ lộn xộn nhai vài cái rồi nuốt miếng thịt bò, kinh hỉ mà hướng Việt Lăng Thiên sáp lại gần: “Thật sự?”
Việt Lăng Thiên hướng Hứa Duệ gật đầu khẳng định, không đợi Hứa Duệ nhếch miệng cười, liền nói với người máy đứng ở một bên nói: “Thiếu phu nhân ăn no rồi, đem những món kia đều bỏ đi.”
“Vâng.”
“Đừng, em còn không có…”
“Hử?”
“Em no rồi.”
“Đem chén canh này uống hết, còn có những rau quả này nữa.
Em làm thức ăn đều đem vitamin phá hủy toàn bộ.” Việt Lăng Thiên đem đĩa rau quả salad đặt trước mặt Hứa Duệ, cũng bới cho cậu thêm một chén súp nữa.
Hứa Duệ cúi đầu đẩy đẩy những rau xà lách kia, ngay cả salad tương đều không có, cậu cũng không phải dê.
Còn có chén súp kia, súp cậu nấu mới gọi là súp, hương vị thơm ngào ngạt.
Cái chén này, có mùi vị là lạ.
“Ăn uống không thể mang cho em thân thể khỏe mạnh.”
Hứa Duệ lập tức bưng chén súp lên ọt ọt ọt uống hết, sau đó đem những salad bắt đầu xèo…xèo C-K-Í-T…T…T…T rau quả cũng toàn bộ ăn hết.
Âu Tuyết Nhi không khỏi ha ha nở nụ cười, hai đứa trẻ này ở chung thật thú vị.
“Được rồi, hai đứa ăn đi, bà đi tản bộ một chút.”
“Bà nội đi thong thả.”
Đưa mắt nhìn Âu Tuyết Nhi đi ra khỏi nhà ăn, Hứa Duệ quay đầu đang muốn cùng Việt Lăng Thiên nói chuyện, lúc nàu thiết bị điện tử vang lên một tiếng.
Hứa Duệ xem xét, đúng là Hứa Hòa Thắng.
Hứa Duệ không khỏi ngẩng đầu nhìn Việt Lăng Thiên: “Ba em.”
Việt Lăng Thiên: “Nghe thử xem ông ta nói cái gì? Cha em một ngày chưa cùng ông ta kí tên, ông ta một ngày liền là ba em.
Mặt ngoài lễ nghi phải thực hiện đủ.”
“Ừ, em đã biết.”
“Em đi vào thư phòng nói chuyện.”
“Được.”
Hứa Duệ tiến vào thư phòng mở thiết bị điện tử, rất nhanh hình ảnh Hứa Hòa Thắng xuất hiện trước mặt.
“Ba.”Mặt ngoài phải thực hiện lễ nghi đầy đủ.
“Tại sao lâu như thế mới tiếp?” Hứa Hòa Thắng vốn muốn cùng Hứa Duệ hòa hảo nói chuyện, nhưng mặc cho ai bị con trai lừa gạt đều sinh khí.
Hứa Duệ giải thích: “Vừa rồi đang dùng cơm, không tiện.”
“Ừm.” Lửa giận của Hứa Hòa Thắng bị dập tắt: “ Ba cũng không muốn con vừa từ trăng mật vừa trở về đã làm phiền hai đứa.
Nhưng là cha con không thấy con biết không?”
“À?” Hứa Duệ ra vẻ bị kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng truy vấn: “Ba nói cái gì? Cha không phải ở nhà ông ngoại sao?”
Kì thật Hứa Duệ cách năm ngày sẽ liên lạc với Lý Văn Triết, cậu biết rõ cha mỗi ngày đều rất vui vẻ, mấy ngày nữa y sẽ trở về, bởi vì Chính phủ Ngân Hàng tính ra tổng tài sản.
Nếu như Hứa Hòa Thắng không chịu kí tên ly hôn, Lý Văn Triết có quyền yêu cầu pháp viện đóng băng một nửa tài sản Hứa Hòa Thắng, miễn cho số tài sản một năm sau bị rút lại. dammy9694.wordpress.com
Hứa Hòa Thắng nhíu mày hoài nghi nhìn Hứa Duệ: “Con không biết?”
“Biết cái gì?” Hứa Duệ vẫn là vẻ mặt sốt ruột: “Ba cũng biết con cùng Lăng Thiên hôm nay mới trở về, còn chuẩn bị ngày mau mới đi gặp cha.”
“Tiểu Duệ.” Hứa Duệ không làm cho Hứa Hòa Thắng yên tâm ngược lại càng thêm nóng nảy: “Con đi hỏi ngoại con trước, lại nói cho ba biết.”
“….
Nếu như cha muốn tránh đi ba, ông ngoại cũng sẽ không nói cho con biết.”
Hứa Hòa Thắng chân thành tha thiết nhìn Hứa Duệ nói: “Tiểu Duệ, con cũng không muốn nhà mẹ đẻ tan của nát nhà chứ? Ba biết là ba làm sai, là ba có lỗi với cha con.
Nhưng nếu như không phải ba, con cũng sẽ không gả cho Lăng Thiên.”
MD! Hứa Duệ vốn đang tâm bình khí hòa, nhưng câu cuối của Hứa Hòa Thắng làm cậu bùng nổ.
Ai thèm gả cho cái đại lưu manh kia.
Mỗi ngày đều bị đè XXOO có biết không? Ông muốn gả ông tới đi.
Ông tới mỗi ngày bị nam nhân áp.
Ông tới mang thai sinh con.
Hứa Duệ sắc mặt tái nhợt: “Con là trẻ con.
Chuyện của người lớn không tới phiên con.
Lúc ba đón hai cha con Mạnh Minh về nhà, cha rất đau lòng, con cũng không có cách nào giúp cha, hiện tại cha quyết định rời bỏ thương tâm kia, con càng không có lập trường đi yêu cầu cha trở về chịu khổ.”
Hứa Hòa Thắng cấp thiết nói: “Mạnh Minh đã chuyển ra ngoài, ba tuyệt đối sẽ không để cha con lại chịu ủy khuất.”
“Hả?” Hứa Duệ khiêu mi: “Cái kia để con giúp ba hỏi một chút.”
“Được, ba chờ tin tốt của con.” Hứa Hòa Thắng yên tâm.
Hứa Duệ đóng lại toàn bộ tin tức, bên miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Cho dù Mạnh Minh đã chuyển ra ngoài thì sao? Ta chọc vào vết thương của ngươi, ngươi có thể không bị thương sao? Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...