“Ngồi đi!”
Việt Nhất Phi chỉ chỉ vị trí trước bàn, đợi y ngồi xuống rồi phóng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn y, ngón trỏ chầm chậm gõ ở trên bàn.
Ông ta không nói lời nào, Việt Kha cũng không lên tiếng, không khí lập tức trầm mặc.
Râu của Việt Nhất Phi rung chuyển vài lần, cuối cùng vẫn lên tiếng trước. Ông ta không phải người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng hiện tại bị vây vào thế nhược, cho dù ông ta rất không cam lòng thừa nhận bản thân bị cháu của mình vượt qua. Cái loại tự hào cháu mình xuất sắc, lại phức tạp không cam tâm bản thân bị vượt mặt, khiến tâm tình ông ta nhìn Việt Kha cũng rất rối rắm.
“Tuy rằng nói là để cháu nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế mọi người đều biết cháu là bị đình chức, hiện tại cháu định làm thế nào?”
Nghe vậy, Việt Kha giương mắt, đôi con ngươi dường như hấp thụ vạn ánh sao rơi vào trong đó, gắt gao hút hết ánh mắt mọi người. Nhưng lúc này, trong đôi mắt kia phóng ra quang mang cực kỳ lợi hại, khiến người ta kinh hoảng không thôi.
“Như vậy, ông nội muốn ta làm thế nào đây.”
Dáng Việt Kha ngồi cực kỳ quy củ, khí thế trên người càng không có một chút thu liễm, giống như một con mãnh hổ mở răng nanh, chờ đợi thời cơ đến, một phát cắn yết hầu con mồi. Khí thế cương mãnh như vậy, thậm chí đè ép khiến Việt Nhất Phi ân ẩn có chút không thở nổi. Nhưng trong khi ông ta cho rằng Việt Kha sẽ xé nát mình, khí thế ấy lại lặng yên không một tiếng động lắng xuống.
Y khẽ nhếch môi mỏng, mấp máy, vài chữ nhẹ nhàng rơi ra.
Việt Nhất Phi đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc này ông ta mới giật mình thấy cả người mình đã bị mồ hôi ướt nhẹp, dính dính trên người cực kỳ không thoải mái. Nhưng ông ta lại không có tâm trạng đi quản, ông ta còn có một loại ảo giác bị Việt Kha gắt gao tạo áp lực, cái loại hồi hộp đó, ông ta đã rất lâu không có cảm giác được.
Đứa cháu này, từ lúc nào đã trở nên quá lợi hại như vậy?
Đôi mắt có vẻ đục ngầu của Việt Nhất Phi lúc này bộc phát ra lệ khí vô tận, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc cùng với kinh nghi bất định, sau một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi, “Thực lực của cháu, cấp mấy rồi?”
Việt Kha mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Mười một!” Bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy, lại còn mang theo vẻ trào phúng.
“Đúng rồi, ông nội, ngươi còn chưa nói, ngươi phải cho ta làm sao lại?”
Việt Nhất Phi đầu tiên là rúng động với sự tăng trưởng thực lực cực nhanh của y, lập tức phải cường ngạnh áp chế sự khó chịu đang ùa lên ngực kia xuống, thậm chí còn kéo ra một mạt cười hiếm có, cảm xúc thu liễm cực nhanh.
Hiện tại Việt Kha còn hữu dụng.
“Việt gia chúng ta, vốn cũng từng là người đứng đầu trong tứ tộc, nhưng hiện tại lại càng ngày càng suy thoái. Cháu làm Quân bộ tướng quân, vốn hẳn là một ưu thế lớn của Việt gia chúng ta, nhưng hiện tại, lại bị đình chức. Phải biết, ba gia tộc còn lại sẽ không cho cháu cơ hội phục chức.”
Nói đến đây, hai mắt ông ta sáng lên, cũng không còn che giấu tâm tư của mình nữa, nói thẳng, “Ta hi vọng, cháu có thể đẩy Tử Siêu lên vị trí tướng quân. Đương nhiên, Việt gia cũng sẽ không bạc đãi cháu.”
Bảo một người cháu nhường đường cho một đứa cháu khác, ông ta nói mà mặt không đỏ khí không suyễn.
Việt Kha thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên thực tế y cũng đích thực là nở nụ cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một độ cong.
Từ khi y sinh ra đến bây giờ, số lần Việt Nhất Phi thấy Việt Kha cười có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này thấy y cười, cho dù chỉ là một độ cong nho nhỏ cũng làm ông ta kinh ngạc.
“Ông nội, người dựa vào cái gì cho rằng, ta sẽ nghe lời, đem vị trí của mình, dâng cho người khác?” Việt Kha khó hiểu, Việt Nhất Phi moi tự tin từ đâu ra mà lớn như vậy?
Việt Nhất Phi nghe vậy, tươi cười trên mặt nhất thời thu liễm, trở nên có chút âm trầm, “Sao vậy, cháu không muốn?” Uy hiếp trong đó, một chút cũng không che giấu.
Việt Kha mỉm cười, từng câu từng từ phun ra hai chữ, “Không muốn!”
Việt Nhất Phi trừng lớn mắt, hoàn toàn không tin Việt Kha sẽ thật sự cùng mình, không, là Việt gia xé rách mặt nạ. Trước kia Việt Kha giống như một lão hổ phục tùng, là lưỡi kiếm sắc bén trong tay ông ta, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó. Nhưng, thời gian dài y nghe lời đó, lại khiến Việt Nhất Phi xem nhẹ dã tính trong bản chất y.
Việt Kha đứng phắt dậy, không muốn nhiều lời thêm nửa câu.
“Người nên biết, hiện tại ta, đã hoàn toàn không cần thanh danh Việt gia, mà người, càng uy hiếp không nổi ta. Ta không còn là kẻ tay không tấc sắt, chỉ có thể dựa vào thanh danh Việt gia mà sống kia nữa, ta là Việt Kha, Quân bộ tướng quân.” Y nói âm vang.
Việt Nhất Phi giận đến mức râu bay ngược, căm hận nói, “Mày cho rằng chỉ bằng thực lực mày hiện tại mà có thể đào thoát khống chế của Việt gia? Đừng đùa, không có Việt gia giúp, mày tại Quân bộ căn bản không đứng vững chân.”
“Không sai, ta là do Việt gia ảnh hưởng mới có thể rất nhanh đứng vững gót chân trong quân bộ, nhưng, người cho rằng nhiều năm như vậy mà ta chưa làm cái gì sao? Hơn nữa, nhiều năm như vậy, Việt gia có chuyện gì, ta đều không cự tuyệt, cũng đủ rồi. Con đường về sau của ta, Việt gia, chen vào không được, cũng không thể.”
“Nhưng hiện tại mày đã không còn là tướng quân, không có Việt gia, mày căn bản không về Quân bộ được!” Việt Nhất Phi tức giận.
Việt Kha đi đến cạnh cửa, nắm tay nắm mở cửa ra, giọng y cùng với tiếng đóng cửa bay vào.
“Chuyện đó không cần người nhọc công lo lắng.”
Việt Nhất Phi tức giận đến mặt đỏ lên, “Nghiệt tử!”
Kỳ Bạch đang ăn quýt, quýt này so với quả kiếp trước hắn ăn ngon hơn biết bao nhiêu, có lẽ là vì biến dị, múi quýt lớn mà ngọt, khiến Kỳ Bạch ăn hết miếng này đến miếng khác.
Bên cạnh Việt Phong chán ghét nhìn hắn một cái, cười nhạo nói, “Xem ra ở cùng Việt Kha, cậu cũng chưa ăn được thứ gì tốt. Đúng rồi, có muốn theo ta hay không, ta thấy bộ dạng cậu rất dễ nhìn, theo ta, tuyệt đối tốt hơn so với Việt Kha.”
Chứ ở cùng cái bao cỏ nhà anh thì có tiền đồ gì a?
Kỳ Bạch âm thầm nôn mửa, trong mắt chợt lóe một tia lạnh. Hắn rất chán ghét thái độ đối phương luôn đối đãi với người không địa vị như đồ vật, thật khiến hắn buồn nôn.
“Sao lại không trả lời ta?” Việt Phong thấy hắn không đáp, vươn lại, đôi móng lợn càng như thể được đằng chân lân đằng đầu mò lên bắp đùi hắn, ngữ khí còn lỗ mãng như vậy.
Kỳ Bạch hơi mím môi, hắn suy nghĩ, có phải mình biểu hiện quá vô hại hay không, khiến những người khác đều cho rằng hắn là sợi mỳ, ngay cả đứng cũng không thẳng?
“Phập!”
Việt Phong cảm thấy hạ bộ đau đớn, mồ hôi lạnh nhất thời toát ra, cả người lập tức uể oải nằm dài. Cảnh tượng cuối cùng hắn thấy là ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Bạch, mang theo khinh thường, như những lúc Việt Kha nhìn hắn vậy, không thèm để ý, giống như hắn chỉ là tro bụi, không quan trọng.
Một người nếu cùng một người khác ở bên nhau lâu ngày, tự nhiên sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng, Kỳ Bạch chính là như thế. Khí tức của hắn cùng Việt Kha rất tương tự, biểu cảm trên mặt càng không có sai biệt.
Hắn ngồi xuống, cười nói, “Anh nên thấy may mắn, mình họ Việt, nếu không thì, cái mạng của anh không vỏn vẹn chỉ có đau không thôi đâu.”
“Hung dữ thế!” Việt Mân đột nhiên bu lại, một bộ rất giật mình, làm như không thấy Việt Phong đang che JJ đầy mặt đau khổ, vô cùng lạnh lùng.
Kỳ Bạch ánh mắt lạnh lẽo, Việt Mân phong lưu đa tình, nhưng bản chất, cũng là tuyệt tình.
“Việt Kha có biết cậu hung dữ như vậy không a? Chậc chậc, không chỉ không kế thừa mị lực của ta, ngay cả ánh mắt cũng không có, thật sự là…” Việt Mân đầy mặt tiếc nuối, ngồi vào bên người Kỳ Bạch tùy ý phân phó, “Tử Siêu, mang đại ca con về phòng. Đúng rồi, nhớ nói Vương Tuấn Minh trị liệu cho nó một chút, nếu thật sự không thể giao hợp nữa, thì thật đúng là…” Đúng là cái gì, hắn không nhiều lời.
Kỳ Bạch mỉm cười, cười ưu nhã, giờ phút này hắn cùng với Việt Mân lại có vài phần tương tự, cái loại ưu nhã này dường như là từ bản chất bên trong tạo ra, cùng với tự phụ trời sinh.
Việt Mân hai chân bắt chéo, trong mắt mang theo kinh dị, “Ta nghe nói, cậu chỉ là một tiện dân trong khu Tam. Nhưng, ta rất ngạc nhiên, một thân khí phái của cậu đây, là từ đâu đến?” Bên trong Khu Tam long xà hỗn tạp, căn bản không có khả năng xuất hiện loại khí chất như của Kỳ Bạch, sự cao quý chỉ có gia tộc với nội tình thâm hậu mới có thể bồi dưỡng ra.
Kỳ Bạch nhướn mày, vui đùa bàn nói, “Ngài muốn biết?” Không đợi Việt Mân trả lời, hắn mỉm cười, nói, “Đây là, bí mật.”
Việt Mân ha ha cười, “Bí mật, được nha, ta thích nhất là bí mật.”
“Hai người đang nói cái gì?” La Bách Trân đi tới, giọng nhẹ nhàng du dương.
Việt Mân cười, lại nói, “Em hôm nay thật đúng là xinh đẹp, trước giờ chưa từng có.”
La Bách Trân cúi đầu, như là có chút ngại ngùng.
Kỳ Bạch ở một bên nhìn, cảm giác có chút mệt mỏi, ai đang diễn trò, ai là chân thật? Thật thật giả giả, ai biết được?
Đại phu nhân đi tới, bà là một nữ nhân cực cao ngạo, từ ngạo khí giữa hàng lông mày là có thể nhìn ra, mái tóc cao cao xắn lên, trên mặt phủ phấn bạc nhẹ, từng cử chỉ nụ cười, tất cả đều là phong tình xinh đẹp. So với La Bách Trân, bà sống an nhàn sung sướng, thoạt nhìn còn trẻ hơn chút. Kỳ Bạch nhớ rõ bà hẳn là họ Liên, tên Liên Tâm Nhã.
Bà mỉm cười, tư thế ngồi tự nhiên mà lại ưu nhã, nói, “Kỳ thiếu gia tướng mạo không tầm thường, cùng Việt Kha thật đúng là trời sinh một đôi, rất xứng.”
Rõ ràng là trào phúng, bà lại nói tự nhiên như vậy.
Kỳ Bạch như là không có nghe ra ý trào phúng, rất là ‘Chân tâm thật lòng’ nói lời cảm tạ, “Cám ơn khen ngợi.”
Cảm giác đánh vào bông, rất là bực mình.
Kỳ Bạch ánh mắt đảo qua Việt Mân một bên, ngược lại thật có diễm phúc.
Đại phu nhân, Liên Tâm Nhã, ung dung;
Nhị phu nhân, Thiệu Hàm Kỳ, xinh đẹp;
Tam phu nhân, La Bách Trân, ôn nhu.
Còn chưa tính đến mấy hồng nhan tri kỷ, thật đúng là phong lưu vô hạn.
Nghe được tiếng bước chân, Kỳ Bạch thấy Việt Kha từ trên lầu xuống, theo bản năng đứng lên, trên mặt tự nhiên lộ ra nụ cười. Không giống với khách sáo ưu nhã vừa rồi, lúc này nét tươi cười của hắn tuy không quá mức ‘dễ nhìn’, thế nhưng cái loại vui sướng từ đáy lòng dâng lên lại cực có sức cuốn hút.
Việt Mân chống đầu mỉm cười, thật là thú vị, không ngờ đứa con trai này của mình, thật đúng là có thể tìm một người hợp tâm ý.
“Cha!”
“Có chuyện gì?” Việt Mân có chút kinh ngạc, phải biết đứa con này của hắn luôn luôn là kiểu vô sự không thắp đèn Tam Bảo điện, đúng ra là ngay cả nhìn hắn cũng không muốn. Đương nhiên, Việt Mân tuyệt đối sẽ không cho rằng hậu quả như vậy là nguyên nhân từ bản thân hắn.
Phải biết, hắn cho Việt Kha sinh mệnh, nhưng lại chưa nói phải chịu trách nhiệm y trưởng thành.
“Con nghĩ, về sau mẫu thân sống cùng con.” Đây chỉ là thông báo.
Việt Mân cười, cũng không để ý thái độ y, thuận miệng nói, “Ta không có ý kiến.” Đây là bởi vì hắn biết, La Bách Trân sẽ không rời khỏi Việt gia, rời khỏi hắn.
Thế nhưng, sự thật lại cho hắn một cái tát mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...