Lúc Kỳ Bạch mở mắt ra còn có chút chưa kịp hồi thần, hắn cảm thấy thân thể rất lạnh, như là máu trong cơ thể cũng bởi vì nhiệt độ thấp mà tốc độ lưu động chậm lại, chỉ có ở phần cổ là có chút ấm áp. Hắn nhớ rõ, bọn họ lên thuyền rồi gặp sóng thần, sau đó thuyền lật, rồi không còn sau đó nữa. Đến bây giờ, hắn mới rốt cuộc cảm nhận được bọn họ nói thế giới này thời tiết không lường được là ý gì.
Trên đỉnh đầu hắn là khối đá sần sùi, hắn đoán mình hẳn đang ở trong một cái hang động. Lại nghiêng đầu, cũng chỉ thấy một đống lửa đang cháy mạnh.
Việt Kha đi đâu rồi?
“Ư!” Kỳ Bạch cau mày ngồi dậy, vừa tỉnh lại không thấy Việt Kha tâm tình của hắn không thể nói là vui vẻ, hắn mới phát hiện hắn đang đắp là áo khoác của Việt Kha — còn có áo sơmi bên trong.
“Soạt”
Trên cổ nhảy xuống một bóng đỏ, đứng trong lòng bàn tay hắn, cổ họng phát ra tiếng làm nũng, lớp da lông màu lửa đỏ cộng thêm cái đuôi xoã tung của nó, nhìn lướt qua trông như thể một quả cầu lửa bùng cháy.
Trách không phần cổ lại ấm áp như vậy!
Kỳ Bạch giật mình, giơ tay gãi gãi tại cằm Cục Bông Nhỏ, xem nó thoải mái đến híp mắt, đầu lưỡi màu đỏ vô ý thức liếm, không khỏi liền mang theo ý cười. Hắn đời trước từng nuôi một con mèo đen, lông bóng loáng, nhưng lại rất thích làm nũng, quả thực giống như đúc với Cục Bông Nhỏ này.
Thu tay, Cục Bông Nhỏ tự giác nhảy lên trên vai hắn ngồi, cái đuôi còn nhàn nhã quẩy tới vẩy lui — Kỳ Bạch cảm giác được phía sau lưng truyền đến xúc cảm cái đuôi lông nhung xù lay động.
Kỳ Bạch đến trước đống lửa ngồi xuống, vô ý thức ôm hai đầu gối — hắn thật sự rất lạnh, cả người bất giác run run. Loại rét lạnh này hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, từ khi ăn vào năm hạt sen kia, loại cảm giác này như giòi đục xương cốt hắn, thế nhưng, cũng cho hắn sức mạnh thật lớn.
Nắm tay lại, Kỳ Bạch cảm giác được sức mạnh cuộn trào trong cơ thể, nếu nói hắn trước kia sức mạnh cơ thể là một con suối nhỏ, vậy hiện tại chính là đại dương, tuy rằng đại dương này chỉ có một bộ phận nhỏ có thể cho hắn sử dụng. Nói như Hoa Hạ là, thân thể hắn hiện tại chỉ có thể nhận được chút năng lượng như vậy, phần còn lại sẽ ở trong thân thể hắn, muốn hắn về sau chậm rãi hấp thu nó, tùy mình sử dụng.
Lại nghĩ đến đóa sen lam chỉ còn lại năm cánh kia, Kỳ Bạch lấy một cánh hoa ra. Cánh hoa màu lam, gân trên cánh có thể thấy được rõ ràng, mỏng manh, còn mang theo một mùi thanh hương tĩnh tâm.
Kỳ Bạch lật đến lật đi không thấy được cái gì khác, còn đang nghĩ dị năng dược liệu của mình có thể nhìn ra cái gì, vừa nghĩ như vậy, trong đầu hắn lại đột nhiên nảy ra một tin tức — chính là giới thiệu về cánh hoa sen lam này.
Kỳ Bạch có chút ngốc ngốc nháy mắt mấy cái, không rõ xảy ra chuyện gì.
Hồi tưởng một chút, hắn nhớ rõ hắn vừa rồi đã — dị năng của mình?
Hai mắt Kỳ Bạch phút chốc sáng lên, xem ra, dị năng của hắn đã có thể do hắn khống chế, không giống trước đây, đi trên đường nếu có một gốc dược thảo trong đầu sẽ tự nảy ra tin tức. Đi vào trong rừng rậm, trong đầu càng nảy ra một đống lớn tin tức về dược thảo, quả thực là phiền không để đâu cho hết.
Nếu thật sự là như vậy thì thật tốt, Kỳ Bạch tâm tình rất vui vẻ bắt Cục Bông Nhỏ trên vai xuống đặt ở trong tay xoa nắn, đương nhiên, lực rất ôn nhu, từ biểu cảm Cục Bông Nhỏ hết lần này tới lần khác nheo mắt lại có thể thấy được.
Bên ngoài động đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, thân thể Kỳ Bạch theo bản năng làm động tác cảnh giác. Hắn hiện tại có thể nghe được tiếng từ nơi cách khoảng 100 mét, đương nhiên, nếu tiếng đủ lớn, có thể nghe được càng xa.
Tiếng bước chân dần dần di động về hướng cửa động, Kỳ Bạch đoán là Việt Kha, thế nhưng nếu không phải thì sao? Hắn không dám cam đoan.
“Cục Bông Nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì, mày phải xông lên trước đó!” Không quan tâm Cục Bông Nhỏ có nghe hiểu hay không, Kỳ Bạch cứ nói như vậy.
Bất quá từ cái cách Cục Bông Nhỏ vui thích vẫy vẫy cái đuôi, khả năng người tới là Việt Kha rất lớn. Quả nhiên, người khiêng con mồi cất bước đi vào kia không phải Việt Kha thì ai nữa?
Thấy hắn tỉnh, Việt Kha đầu tiên là sửng sốt, ném con mồi trên vai lên mặt đất, bước một bước lớn đi lại đây, bên trong không gian chật hẹp thế này, mang đến cho y áp lực cực lớn, thế nhưng Kỳ Bạch không hoảng sợ. Ngược lại, khóe miệng hắn vô thức còn có nét cười.
Việt Kha đi đến phía trước hắn, như là muốn ôm trụ hắn, thế nhưng đột nhiên ngừng động tác, chuyển hướng tới đống lửa bên kia. Kỳ Bạch lúc này mới phát hiện, toàn thân y đều ướt sũng, hoàn toàn bị ướt. Hắn lúc này mới cẩn thận nghe tiếng bên ngoài, là tiếng mưa rơi rào rào, thật sự nặng hạt.
Xem Kỳ Bạch nhìn y, Việt Kha giải thích, “Ướt!” Biểu cảm rất nghiêm túc.
Kỳ Bạch cười, nếu không phải tròng mắt đối phương đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, hắn gần như cho rằng đối phương đã khôi phục thần trí. Kỳ Bạch có chút khó chịu nhăn này, Việt Kha nếu chỉ cần nhiễm phải chút huyết tinh, y sẽ trở nên càng nóng nảy, càng khát máu, lặp lại như thế, mãi đến khi nổ tan xác mà chết.
Đợi đến khi hong khô thân thể, lúc này Việt Kha mới đi tới ngồi xuống một tay ôm lấy hắn, miệng vô thức phát ra tiếng thở dài thoải mái, màu đỏ trong mắt nhạt đi vài phần.
Kỳ Bạch ôm lấy vai của y, cả người lại nhịn không được chui vào lòng y.
Rất thoải mái!
Trên người Việt Kha nóng bỏng, nếu là nhóm Mạc Kỳ đụng vào y, lập tức sẽ bị tổn thương, Kỳ Bạch là ngoại lệ, thế nhưng cũng thấy bị y ôm có chút nóng. Được rồi, là rất nóng! Thế nhưng hiện tại lại khác, đụng tới thân thể y, Kỳ Bạch cảm thấy rất thoải mái, như là từ mùa đông đột nhiên tới mùa xuân, thoải mái khó tin.
gần như cả người Kỳ Bạch đều cuộn mình ở trong lòng y, hận không thể mỗi một tấc da thịt đều dán vào với y.
Việt Kha vỗ vỗ hắn, Kỳ Bạch tuy rằng không muốn, thế nhưng vẫn chui ra, Cục Bông Nhỏ vừa bị vứt bỏ lập tức nhảy vào trong lòng hắn, biểu hiện nó khoan dung đại lượng — dùng rồi bỏ, nó không ngại đâu!
Việt Kha đem con mồi bị bỏ lại chạy đến cửa động dùng nước mưa rửa qua một chút, con mồi này ban đầu y cũng đã xử lý xong. Kỳ Bạch lập tức cầm nồi đi ra hứng nước đặt trên lửa đun, sau đó lại lấy thớt gỗ cùng dao ra, tìm một củ gừng ra cắt thành sợi bỏ vào trong nồi nấu trước, nấu một chén canh gừng lớn, không để ý đến biểu cảm Việt Kha không vui vẻ bắt y uống vào.
Từ trong không gian lấy các loại đồ gia vị ra, cắt chân con mồi thành miếng, sau đó để vào nồi, lại thêm một ít dược liệu như cây hồi, bạch chỉ, sa nhân, đương quy các loại, với vài quả ớt khô. Chỗ thịt còn lại được Việt Kha đem đi nướng, đã quét gia vị ở bên ngoài.
Nước trong nồi sôi, mùi vị liền lan ra trước, mỡ tiết ra trong khi nướng thịt nhỏ giọt trong lửa phát ra tiếng vang xèo xèo, Kỳ Bạch nhịn không được nuốt nước miếng một cái, gần đâbọn họ ăn đều là lương khô, quả thực là thèm chết hắn rồi.
Sau một giờ, Kỳ Bạch đem củ cải trắng đã cắt thành khối ném vào trong nồi. Củ cải trắng thanh thúy ngọt miệng, dùng hầm thịt là ngon nhất.
Qua nửa giờ, thịt cùng củ cải trong nồi đã chín, Kỳ Bạch lập tức dập lửa, bên kia thịt nướng cũng sắp xong.
Kỳ Bạch bỏ viên gạo vào canh, thịt sát lớp da ăn đặc biệt ngon, mềm mà không chán, Kỳ Bạch ăn một miếng, lại uống một ngụm canh nóng hầm hập, quả thực là, thích không chịu nổi!
Nướng thịt đến khi mềm hơi cháy sém, Kỳ Bạch cũng ăn rất vui thích. Hiện tại sức ăn của Kỳ Bạch đã hơn rất nhiều so với ban đầu, một cái bát lớn đường kính mười cm, hắn có thể ăn ba bát, bất quá so với Việt Kha, quả thực chỉ là phần con nít.
Theo cách nói của Hoa Hạ, năng lực giả sức mạnh lớn, yêu cầu bổ sung năng lượng cũng lớn, để bổ sung phần năng lượng thân thể bọn họ cần, Quân bộ còn cố ý nghiên cứu một loại thực phẩm tổng hợp, chỉ cần ăn một miếng là có thể bổ sung hơn một nửa, chỉ là mùi vị không ra sao,bị người gặp người ghét.
Kỳ Bạch tại đây ăn được vui thích, lại cảm giác trên đùi lạnh lạnh, cúi đầu nhìn, trên đầu lập tức dựng mấy cái hắc tuyến. Trên đùi hắn Cục Bông Nhỏ nóng hừng hực đang ngồi, lúc này nó đang há miệng, chất lỏng trong suốt từ nó miệng ào ào chảy xuống, khiến chân Kỳ Bạch bị làm ướt một mảng lớn.
Kỳ Bạch vươn hai ngón tay nhéo da phía sau lưng nó nhấc nó lên, nhưng đối phương lại nghiêng thân một phen, hai chi trước chặt chẽ ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt ướt sũng đáng thương hề hề nhìn hắn.
Kỳ Bạch đối diện hai mắt nó, cuối cùng thỏa hiệp từ bên trong không gian cầm ra một cái chén nhỏ, múc một chén canh thịt đặt xuống đất. Cục Bông Nhỏ cúi đầu ăn, cái đuôi còn vung vẩy đong đưa, sát chân Kỳ Bạch.
Đừng nhìn Cục Bông Nhỏ nho nhỏ, chưa lớn quá bàn tay, cái đuôi cũng chỉ dài khoảng hai mươi cm, nhưng sức ăn lại không nhỏ, Kỳ Bạch ăn no rồi phần còn lại tất cả đều là nó cùng Việt Kha chia nhau, hơn nữa ăn xong còn có chút không thỏa mãn, bất quá ngẫm lại kích thước nó lần đầu tiên gặp kia, cũng không kỳ quái.
Cơm nước xong, một người một thú ưỡn bụng ngã trên mặt đất, đất đã được Việt Kha dùng một loại lá cây phủ kín, lá cây không biết là của loại thực vật gì, phiến lá có chút giống chuối tây, rất lớn, thế nhưng vô cùng mềm mại, còn có thể ngửi được mùi thanh hương.
Việt Kha tự động dùng lá cây bao xương cốt trên mặt đất ném ra ngoài, sau đó rửa nồi, hết thảy đều sắp xếp vào chỗ cũ. Kỳ Bạch nhìn động tác y, suy nghĩ không biết bay đến đâu rồi. Nhìn như vậy, không ai biết Việt Kha đang không bình thường.
Ăn uống no đủ, Kỳ Bạch rúc trong lòng Việt Kha, cảm giác cả người ấm áp, như là ngâm mình trong nước ấm vậy. Hắn khẽ híp mắt, thử thăm dò hấp thu nguồn năng lượng trong cơ thể. Chỉ là năng lượng đó quá mức băng hàn, hấp thu vào càng đau đớn như kim đâm, chỉ chốc lát sau, trên trán hắn đã đau toát mồ hôi.
Một đôi bàn tay nóng hầm hập xoa trán hắn, nhiệt độ nóng ấm từ bàn tay thấm vào thân thể hắn, Kỳ Bạch nhịn không được dán lên.
Hắn cảm giác sau gáy có một cái đầu ghé vào, theo đó là dòng khí nóng, phun lên sau cổ, lập tức nổi một tầng da gà, Kỳ Bạch nhịn không được rụt rụt cổ.
Đối phương lại không buông tha hắn, vươn đầu lại gần, một đôi cánh tay sắt chặt chẽ cố định thân thể hắn.
Quay lưng lại với Việt Kha, Kỳ Bạch không thấy ánh mắt càng thêm đỏ của y, gắt gao theo dõi một mảnh da thịt trước mắt kia, bên trong đó lóe ra khát vọng hung ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...