Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Không khí lập tức liền lặng im, hai người đồng loạt nghĩ tới vấn đề này.

Có cây Nuốt Trời giúp, kiến chúa này, đến tột cùng trưởng thành đến tình trạng gì?

Vấn đề này, không ai trả lời được.

Ánh mắt Việt Kha dường như xuyên qua bộ rễ phong phú của cây Nuốt Trời, nhìn về chỗ sâu nhất.

Y có thể cảm giác được, chỗ đó, có một sự tồn tại, cho dù là mình, cũng không thể cùng chi là địch tồn tại. Có lẽ, đó chính là kiến chúa!

“Dù thế nào, chúng ta đi ra ngoài trước đã!” Việt Kha ánh mắt rơi xuống người Kỳ Bạch, đôi mắt vốn bình tĩnh pha thêm đau lòng chính y cũng không nhận thấy.

Sức mạnh của cây Nuốt Trời, sức lực thân thể Kỳ Bạch căn bản không chống cự được bị nó rút ra, chỉ trong chốc lát, sắc mặt liền tái nhợt. Mình phải nhanh chóng dẫn cậu ấy đi ra ngoài, không thì cậu ấy nhất định sẽ bởi vì sức bị hút khô mà chết. Hơn nữa, tuy rằng bây giờ còn chưa có cảm giác rõ ràng, thế nhưng, cây Nuốt Trời cũng đang hút sức lực y ra.

Vươn tay ôm người vào trong ngực, Kỳ Bạch hiện tại tứ chi vô lực, mềm yếu tựa trên người y, nếu không phải một bàn tay y giữ lấy hắn, chỉ sợ đã trượt xuống.

Đầu, Kỳ Bạch khoác trên vai Việt Kha, trong mắt xuất hiện căm giận không cam tâm, trong thời điểm khẩn trương như thế, hắn nửa phần cũng không giúp được Việt Kha, ngược lại còn phải làm vướng chân y!

Hít sâu một hơi, Kỳ Bạch nói mình phải tỉnh táo lại. Hiện tại sự thật chính là năng lực hữu hạn, phải dựa vào Việt Kha, việc có thể làm chính là bình tĩnh một chút, tận lực bớt cản trở y.

Trường kiếm trên tay Việt Kha phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, thân mình y như cây tùng đứng thẳng, thần sắc nghiêm túc, giống như trên người không hề chịu thêm một nam nhân vậy. Đột nhiên, cổ tay phải y khẽ nhúc nhích, chân trái tiến lên trước một bước, trường kiếm giống như rồng lao khỏi nước, mang theo sức mạnh như sóng lớn cuồn cuộn nhằm phía rễ cứng rắn của cây Nuốt Trời.

Trường kiếm phun ra kiếm khí lành lạnh, Kỳ Bạch nhìn không thấy cảnh tượng phía sau, thế nhưng lại cảm giác da đầu run lên, khí lạnh từ sau lưng ùa lên toàn thân. Cơ bắp Việt Kha căng cứng, hắn dường như có thể cảm thụ được sức lực lưu động trong thân thể y, giống như đại hồng thủy, sóng lớn cuộn trào.

Loại sức lực này, khiến Kỳ Bạch cả người run rẩy, lại cảm thấy vô cùng tự hào cùng kích động, thậm chí có một loại tâm phục khẩu phục. Không có một nam nhân nào không sùng bái sức mạnh, mà người trước mắt này, lại mạnh mẽ như thế!


“Răng rắc!”

Cái lưới do rễ cây Nuốt Trời dệt thành, bắt đầu lan tràn vết rạn, sau đó như là đồ sứ vỡ, ầm ầm rớt ra.

Việt Kha ôm Kỳ Bạch, trong nháy mắt cái ‘võng’ kia vỡ, nhanh chóng chui ra ngoài.

Bên ngoài, Kiến tộc vẫn chưa rời đi, thậm chí có càng nhiều Kiến tộc bay lại, trùng trùng điệp điệp, từng đoàn bao vây nơi này. Thấy hai người Việt Kha đi ra, chúng lập tức phát động công kích.

Trong nháy mắt Việt Kha chui ra, mũi chân điểm trên mặt đất một cái, nhảy lên giữa không trung, kiếm trên tay vung ra như sóng cuộn, vẽ ra một ánh kiếm xán lạn, kiếm phong càn quét khắp nơi, kiếm khí lẫm liệt, sát khí rõ rệt.

Trường kiếm lướt đến chỗ nào, phần đông Kiến tộc lần lượt rơi xuống. Cho dù còn mang theo một người, thế nhưng như thể không ảnh hưởng gì đến y, hai chân săn chắc thẳng tắp, giống như búa lớn, một cú đá xoay tròn tại chỗ, Kiến tộc càng không thể đến gần.

Kỳ Bạch ghé vào vai y, trên tay nắm một khối Phỉ Thúy, âm thầm khôi phục sức lực của mình.

Phỉ Thúy của thế giới này bên trong chứa một loại năng lượng đặc biệt, trước mắt mọi người còn chưa thể tra xét ra loại sức mạnh ấy là gì, thế nhưng nó lại có thể được dị năng giả cùng năng lực giả hấp thu, sau đó chuyển hóa thành sức lực bản thân, tích lũy từ từ, cuối cùng có thể đột phá. Theo Kỳ Bạch thấy, Phỉ Thúy này giống như là linh thạch các loại ở trong mấy truyện tu tiên, dùng để tu luyện.

Tay Kỳ Bạch cầm một khối Phỉ Thúy xanh rất nhạt, bị hắn hấp thu, cảm giác một sức mạnh ấm áp từ trong lòng bàn tay tràn vào thân thể, rất thoải mái. Đồng thời, màu xanh nhạt của Phỉ Thúy lại trở nên càng ngày càng nhạt, đến khi hắn rốt cuộc không cảm giác sức mạnh nào nữa, nó đã biến thành thứ như giống đá, nhẹ nhàng động, lập tức hóa thành tro bụi tiêu tán trong không trung.

Kỳ Bạch rốt cuộc cảm giác thân thể không còn yếu ớt như con trùng xương mềm sắp nằm vật ra nữa, mắt xoay tròn, lộ ra nét linh động. Xa xa có thể thấy bọn Mạc Kỳ gần như toàn bộ đều bị đám Kiến tộc bao vây, ở chỗ cao như vậy nhìn, vô cùng rúng động. Gần như đâu đâu cũng là Kiến tộc, thoạt nhìn rất đồ sộ, số lượng nhiều như vậy, khiến người ta rất dễ dàng mất đi dũng khí phản kháng.

Ít không địch lại nhiều!

Nhiều Kiến tộc như vậy, cho dù chỉ là hao tổn sức cũng có thể khiến bọn họ hao tổn đến chết, càng đừng nói chúng còn áp dụng phương thức công kích tự sát kịch liệt như vậy.

Kỳ Bạch có chút sầu lo, hai tay của hắn ôm lấy cổ Việt Kha, ánh mắt lơ đãng rơi xuống rễ cây Nuốt Trời. Hắn xoay đầu qua rồi nhanh chóng quay về, khi thấy rõ ràng thứ ở trên rễ cây Nuốt Trời, liền hít ngược một ngụm khí lạnh.


Việt Kha nghe được tiếng, sau khi công kích, mới hỏi, “Sao vậy?”

Tay Kỳ Bạch chỉ gắt gao siết lấy phần áo trên vai y, sau một lúc lâu mới lên tiếng, “Không, không sao!” Trên trán hắn chảy ra mồ hôi tinh mịn, rõ ràng không hợp với lời hắn nói, rõ ràng chính là có sao.

Việt Kha khẽ cau mày, tuy rằng y không nhìn thấy biểu cảm của Kỳ Bạch, thế nhưng lại có thể nghe ra run rẩy trong giọng hắn nói, rõ ràng là bị kinh hách.

Có cái gì có thể dọa đến hắn?

Việt Kha nâng chân đá, lại thêm mấy con Kiến tộc bị y đá rớt xuống, hơi nghiêng người, tầm mắt thu thập hoàn toàn tình cảnh phía sau. Khi nhìn đến một chỗ, không khỏi giật mình, cũng hiểu ra Kỳ Bạch vì sao lại vậy.

Chỉ thấy mặt trái gốc cây Nuốt Trời treo trứng Kiến tộc kia, có vô số thi thể động vật, thậm chí còn có nhân loại bị treo cao trên rễ cây, thi thể không chỗ nào không khô quắt, giống như bị hút cạn toàn bộ chất dinh dưỡng, chỉ còn lại có một tầng da mỏng manh bao xương cốt, mà sự thật cũng là như thế.

Cây Nuốt Trời sớm đã hấp thu năng lượng trong cơ thể bọn họ, còn lại, chỉ là một mớ da không.

Kỳ Bạch chú ý thấy, một vài thi thể khô quắt, đang chậm rãi biến thành ánh huỳnh quang điểm màu trắng, tiêu tán trong không trung. Đồng thời, Kỳ Bạch cũng hiểu ra, sào huyệt Kiến tộc này vì sao sẽ phát ra ánh huỳnh quang ấy.

Nghĩ vậy, hắn liền cảm giác da đầu run lên.

Người sinh trưởng tại thế kỷ 21 hòa bình, có bao giờ chứng kiến tình cảnh thế này? Kỳ Bạch không ói ra, đã là tâm lý mạnh mẽ.

“Đừng nhìn!” Việt Kha vươn tay đặt đầu hắn trên vai mình.

Kỳ Bạch hít sâu một hơi, mùi vị quen thuộc bên chóp mũi khiến sắc mặt hắn thư thái một ít. Chỉ là vừa nghĩ, nếu bọn họ trốn không thoát, sẽ biến thành như vậy, cả người hắn đều không ổn!


“Việt Kha, anh phải cố gắng, giết sạch thứ Kiến tộc này!” Kỳ Bạch vô cùng nghiêm túc vỗ vỗ vai Việt Kha.

Việt Kha, “…”

Kỳ Bạch đem lại đặt đầu về trên vai Việt Kha, cau mày, có chút nản lòng.

Mình phải sao lại mới giúp đỡ được?

Đột nhiên, mắt hắn sáng lên, từ cái túi nhỏ bên hông lấy ra một thứ dùng giấy gói lại. Thật cẩn thận mở giấy, bên trong còn có một lớp bao mỏng trong suốt, bất quá có thể thấy rõ thứ bên trong, đó là một loại bột phấn hồng nhạt.

Kỳ Bạch không xác định thứ này có hữu dụng với Kiến tộc hay không, bất quá, hắn cắn chặt răng, dù sao cũng không còn đường nào khác, hữu dụng hay không, thử mới biết được!

Lấy xa một chút, khi Việt Kha lại nhảy lên, Kỳ Bạch nhanh chóng xe màng mỏng, tung bột phấn tát ra ngoài. Lớp bột nhuyễn hồng nhạt phiêu tán trong không trung, tản mác. Trong nháy mắt tiếp xúc với không khí, bột phấn quỷ dị biến mất, mà đồng thời, trong không khí dần dần lan tràn ra một mùi hương.

Mùi kia có chút gay mũi, Việt Kha khứu giác mẫn cảm lập tức liền hắt xì.

“Đây là mùi gì?”

Nghe vậy, Kỳ Bạch chớp chớp ánh mắt, đột nhiên nhớ ra, thứ này vung ra ngoài không có tính công kích khác biệt. Nói cách khác, ai cũng sẽ bị thứ này mê hoặc!

Kỳ Bạch nói Việt Kha tìm nơi an toàn ngừng lại, nhanh chóng từ bên hông lấy ra một tấm khăn ướt, cho Việt Kha che trên mũi.

“Emđây là…” Việt Kha không rõ hành động của hắn.

Kỳ Bạch có chút chột dạ rụt vai, sau đó nổi dũng khí kể lại tình huống.

Bột phấn này được hắn đặt tên là bột Say, bởi vì người ngửi phải, giống như là uống say, thần trí hỗn loạn, khí lực trên người sẽ chậm rãi mất đi, trên người còn phát ra từng khối ban hồng nhạt. Bất quá, thứ này chỉ có công hiệu một tháng, chỉ cần qua một tháng, người kia sẽ khôi phục. Bất quá, chỉ cần trước khi ngửi phải mùi dùng khăn ướt che mũi, sẽ không bị ảnh hưởng.


“Em nói xem, thứ này, có thể có tác dụng với Kiến tộc hay không?” Nghe hắn nói xong, Việt Kha đầu tiên là nghĩ đến điều này.

Kỳ Bạch lắc đầu, “Tôi cũng không biết!” Thứ này vốn là hắn chuẩn bị cho Bách Lý Như Nguyệt, không còn cách nào, tâm nhãn hắn còn nhỏ hơn so với tơ, người khác nợ hắn một, hắn phải đòi lại cả trăm.

Mùi vị dần dần tràn ngập trong không khí, Việt Kha dùng khăn ướt che mũi, đôi mắt gắt gao nhìn vào Kiến tộc, không buông tha một tia hay đổi của chúng. Khi nhìn thấy bộ dáng Kiến tộc đang bay trên không trung đột nhiên như mất phán đoán ngã trái ngã phải, trong mắt y chợt lóe một tia vui mừng.

Hữu hiệu!

Kỳ Bạch cũng sáng mắt lên, ăn may rồi?

“Chúng ta đến chỗ Tề Thất đi!”

Đoàn người Tề Thất có chút tổn thất, bọn họ bị vây chính giữa, tứ phía đều có công kích, dưới công kích hi sinh của Kiến tộc, có thể kiên trì đến giờ, hoàn toàn là do khung phòng hộ của Quân bộ phát huy tác dụng. Có điều khung phòng hộ cũng cần năng lượng, kiên trì không được bao lâu. Đang đau khổ giãy dụa, thấy hai người Việt Kha trở về, hai mắt sáng rỡ. Mấy đôi mắt tỏa ánh sáng, giống như sói đói thấy thức ăn.

Không còn cách nào, ai bảo thực lực Việt Kha cao nhất làm gì, thấy y tựa như thấy được cứu tinh.

Việt Kha để Kỳ Bạch vào giữa, sạch sẽ lưu loát xử lý Kiến tộc xung quanh, trước khi công kích đợt tiếp theo đến đã thông báo về bột Say, mùi tuy rằng còn chưa truyền đến bên này, thế nhưng mọi người cũng đã thấy bộ dáng Kiến tộc giữa không trung, tuy rằng còn có chút do dự, thế nhưng vẫn theo lời mà đi.

Kế tiếp, mọi người liền thấy một màn kịch tính.

Kiến tộc vốn đang hùng hổ, đột nhiên giống như uống say, ngã trái ngã phải. Hơn nữa, trên xác ngoài như ngọc của chúng, còn xuất hiện khối ban hồng nhạt cỡ móng tay cái. Nhất thời, sinh vật vốn mĩ lệ trong nháy mắt liền xấu xí.

Có thể nói là, không cần tốn nhiều sức, Kiến tộc đã đại bại. Lại hồi tưởng bộ dáng liều chết liều sống vừa nãy của bọn họ, hạnh phúc đến quá nhanh!

Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Kỳ Bạch đều không như thường nữa.

Kỳ Bạch da rất dày, đối với ánh mắt mọi người, đáp lại là một nụ cười tươi như hoa, cùng với răng nanh trắng bóng.

Mọi người, “······”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui