Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Người này có một đôi mắt tròn vo, hai má như mâm bạc, rất mượt mà, tựa như một cái bánh bao trắng trắng mập mập. Mặt hồng răng trắng, thoạt nhìn cực kỳ khả ái. Hiện tại trên đỉnh đầu cậu có cọng cỏ màu lục, đôi mắt mê mang, khi thấy Kỳ Bạch, đột nhiên sáng rỡ lên.

“A, Kỳ ca ca!”

Ông chủ còn tưởng rằng cậu là thấy mình mới kích động, trong lòng kỳ quái hôm qua mới gặp có cần kích động như vậy không? Bất quá anh ta vẫn thật cao hứng nghênh đón, nhưng đối phương phóng vèo qua bên cạnh, kích động đứng trước Kỳ Bạch, khuôn mặt cao hứng lập tức nhoẻn cười.

“Bạch Ngọc, đã lâu không gặp!” Kỳ Bạch nhìn người trước mắt vừa quen thuộc lại xa lạ này, thật sự phải nói, thế giới này thật đúng là nhỏ a!

Không sai, người bạn này ông chủ nói chính là tiểu giải thạch sư Kỳ Bạch từng gặp tại khu Tam — Bạch Ngọc. Kỳ Bạch còn đang nghĩ, chờ hắn khắc xong vật nhỏ ra, tìm không thấy người thì làm sao bây giờ, không ngờ hiện tại đã gặp.

Bạch Ngọc vốn rất thích Kỳ Bạch, lúc rời khu Tam nước mắt ròng ròng, lúc này gặp lại cậu trẻ không thể nói là không sợ hãi kinh hỉ, cao hứng nói, “Kỳ ca ca, anh cũng đến khu Nhất? Có phải về sau không đi nữa không?”

Kỳ Bạch cười gật đầu, ừ một tiếng.

Bạch Ngọc càng cao hứng, nói, “Vậy thật sự là quá tốt, anh đang ở đâu a? Về sau em có thể đi tìm anh chơi không a?”

Kỳ Bạch xoa xoa đầu cậu, cười gật đầu, “Hoan nghênh đến chơi!” Ở cùng Bạch Ngọc, hắn luôn sẽ sinh ra một loại cảm giác mình là trưởng bối, bất giác liền khoan dung với cậu. Có điều, thiếu niên khả ái như vậy, cũng rất khó có ai chán ghét nổi.

“Đúng rồi, lần trước nói khắc cho cậu vật nhỏ, có thể còn phải thêm một thời gian nữa! Thật xin lỗi!” Nhớ tới chuyện này, Kỳ Bạch có chút không phải. Hắn lúc trước đã hứa quá nhanh, hoàn toàn quên mất ngay cả công cụ điêu khắc mình cũng không có.


Bạch Ngọc vô cùng hứng thú với điêu khắc ngọc theo lời Kỳ Bạch, cũng vô cùng chờ mong, lúc này nghe hắn nói như vậy mặc dù hơi thất vọng, nhưng vẫn nói, “Không sao!”

“A, Kỳ ca ca, đứa bé này…” Ánh mắt Bạch Ngọc rơi xuống Tư Đạc được hắn nắm tay ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, tò mò hỏi.

Kỳ Bạch cười cúi đầu, nói, “Đây là con một người bạn của anh, tên Tư Đạc, Tiểu Đạc, đến đây nào, chào ca ca này một tiếng đi!”

Tư Đạc ngọt ngào lên tiếng, “Chào ca ca!”

Bạch Ngọc là con út trong nhà, nhưng lại là con khi lớn tuổi của cha, tuổi của các ca ca tỷ tỷ phía trên đều có thể sinh ra cậu, cũng đều coi cậu như con mình, hết sức sủng ái. Lần đầu tiên được gọi ca ca, mặt cậu bởi vì hưng phấn mà sắp phát sáng, “Chào Tiểu Đạc!”

Cậu cố gắng làm ra bộ dáng trưởng bối, không biết khuôn mặt tươi cười trắng trẻo ấy thoạt nhìn càng thêm khả ái.

“Đến đây, đây là quà ca ca cho em!” Từ trong túi áo lấy ra một túi gấm đưa qua, “Bên trong này là mầm Dây Cỏ Lục thực vật cấp 5, về sau chỉ cần là thực vật yếu hơn so với nó sẽ không thương tổn được em nữa!” Cậu nhớ rõ, trưởng bối trong nhà đều sẽ tặng quà cho mình.

Ha, mình cũng là một trưởng bối đủ tư cách chứ bộ!

Tư Đạc ngẩng đầu nhìn Kỳ Bạch, trưng cầu ý kiến hắn, Kỳ Bạch gật đầu, hắn lúc này mới tiếp nhận túi gấm, nhu thuận đáp tạ, “Cảm ơn ca ca!”


“Không cần cảm ơn!” Bạch Ngọc cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt.

“Đúng rồi, Kỳ ca ca, anh tới đây làm gì?”

Kỳ Bạch a một tiếng, quét mắt nhìn xung quanh, nói, “Anh đang tìm ba loại dược thảo, vừa rồi ông chủ nhỏ nói chỗ cậu có!”

“Dược thảo?” Đó là cái gì?

Kỳ Bạch đột nhiên nhớ tới nơi này có trị liệu sư, theo lý, tồn tại của bác sĩ đã sớm bị thay thế, huống gì là trung y.

“Ờ, chính là một loại thực vật!”

“À! Bất quá Kỳ ca ca anh muốn thực vật loại nào, chỗ em thực vật rất đầy đủ, hơn nữa đều rất có sức sống, rất khỏe mạnh!” Nói đến sở thích của mình, thần sắc Bạch Ngọc hớn hở hẳn.

“Không sai, Tiểu Ngọc rất lợi hại! Chẳng những là dị năng giả thuộc tính mộc, còn là dị năng giả thuộc tính mộc có thể giao tiếp với thực vật hiếm có!” Ông chủ bên cạnh cũng chen vào nói.


Dị năng giả có thể giao tiếp với thực vật?

Ánh mắt Kỳ Bạch nhìn về phía Bạch Ngọc lập tức trở nên sợ hãi tán thưởng, dị năng giả có thể giao tiếp với thực vật, chỉ nghĩ một chút, là biết điểm này lợi hại cỡ nào!

Thấy ánh mắt bội phục của Kỳ Bạch, trên gương mặt trắng nõn của Bạch Ngọc lập tức phiếm hồng, có chút ngượng ngùng nói, “Cũng không lợi hại đến thế, có năng lực như vậy em thấy mình rất may mắn!” Ánh mắt cậu nhìn về phía thực vật xung quanh cực kỳ ôn nhu, chỉ cần thấy là biết cậu trẻ yêu thích thực vật thế nào.

Kỳ Bạch cười, nói, “Tiểu Ngọc rất thích chúng nó!“

Bạch Ngọc hai mắt sáng lên rần rần gật đầu,“Vâng, thích nhất!”

Đột nhiên, dây leo dưới chân cậu trẻ nở rộ vô số hoa nhỏ màu trắng, thực vật xung quanh không ngừng duỗi thân cành. Kỳ Bạch thấy biểu cảm trên mặt cậu càng thêm ôn nhu, suy đoán, “Chúng nó nói gì đó sao?”

Bạch Ngọc có chút ngượng ngùng, nhưng thần sắc cao hứng giấu không được, “Chúng nói, chúng cũng rất thích em!”

Kỳ Bạch cười cười, nói với cậu ba loại dược thảo mình muốn, Bạch Ngọc gật gật đầu nói, “Ba loại ấy em đều có, anh đợi chút a!”

Kỳ Bạch thấy cậu đi đến một chỗ hạ thấp người, dây leo màu lục lúc cậu ngồi xổm xuống chủ động tách ra, chỗ đó mọc một gốc thực vật toàn trắng ngay cả gân lá cũng là màu trắng, tựa như chỉ một gốc thực vật hoàn toàn ngưng tụ ánh trăng vậy, đây là một trong những thảo dược Kỳ Bạch cần — Cỏ Tĩnh Nguyệt!

Bạch Ngọc đầu tiên là giơ tay xoa xoa Cỏ Tĩnh Nguyệt, Kỳ Bạch suy đoán cậu trẻ đang trao đổi cùng Cỏ Tĩnh Nguyệt, bởi vì lá Cỏ Tĩnh Nguyệt rung chuyển vài cái, sau đó trong không khí bắt đầu tràn ngập một loại thanh hương. Đó là một mùi hương khiến người ngửi cảm thấy thần thanh khí sảng, vô cùng thoải mái.

Trong phòng là không có sàn, tất cả thực vật đều mọc trên mặt đất, Bạch Ngọc thật cẩn thận lấy Cỏ Tĩnh Nguyệt ra, sau đó lại dùng cách cũ lấy hai loại dược thảo khác — Hương Tuyết Sương cùng Linh chi Bách Hương.


Kỳ thật ba loại thực vật này nói là dược thảo còn không bằng nói là hương liệu, mỗi loại dược thảo đều tản ra mùi vị bất đồng. Ba mùi hương khí dung hợp giữa không trung, sau đó biến thành một mùi vị làm người ta thấy thoải mái khác, ngửi mùi hương này, hình như ngay cả tâm cũng bình tĩnh lại.

“Mùi hương này!” Ông chủ béo ở bên cạnh trên mặt đều là thần sắc khó tin.

Hai mắt Bạch Ngọc cũng sáng ngời trong suốt, nói, “Em chưa bao giờ biết ba mùi vị này kết hợp cùng một chỗ lại thần kỳ như vậy, Kỳ ca ca, anh quả nhiên là lợi hại nhất!”

Kỳ Bạch cười, trong tươi cười có chút tự hào. Tuy rằng năng lực này của hắn là vì dị năng, thế nhưng hắn lại chưa từng có cảm giác có năng lực được người khác tán thưởng là chuyện tệ hại, có dị năng cũng là một năng lực, hắn vì sao không tự hào?

Kỳ Bạch tách riêng ba loại dược thảo ra cất đi, xem thời gian, nói, “Bạch Ngọc, đã muộn, anh phải về!”

“Cái gì? Anh nhanh như vậy đã phải về?” Bạch Ngọc có chút thất vọng.

Kỳ Bạch cười xoa xoa đầu cậu trẻ, nói, “Anh cùng người khác đến, ở thêm anh sợ hắn tìm không thấy ta sốt ruột!”

“Vậy sao! Biết sao được!” Cậu trẻ rũ đầu đáp.

Kỳ Bạch nói, “Về sau cậu cũng có thể tìm anh chơi a, hiện tại anh cũng ở khu Nhất, còn sợ không thể gặp mặt sao?” Nói rồi, hắn đọc địa chỉ hiện tại của mình.

Bạch Ngọc gật đầu lia lịa, trong mắt lóe lên tia vui thích, biểu cảm nhanh chóng nghiêm túc, “Vâng, em nhất định sẽ đến tìm anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui