Việt Kha không ở lại lâu, nói với Kỳ Bạch mình trở về Việt gia rồi đi, người trông cửa thấy y lập tức mở cổng lớn ra, liên thanh nói, “Đại thiếu gia trở lại!”
Việt Kha vào đại sảnh, một phụ nhân mặt vừa sầu vừa vui liền đi đến. Phụ nhân có vẻ thành thục, hai thái dương còn điểm xuyết tóc bạc, thế nhưng vẫn nhìn ra ngũ quan làm người ta kinh diễm, có thể thấy, khi tuổi trẻ, phụ nhân này nhất định là một mỹ nhân hiếm có. Bất quá, có thể được gia chủ hiện tại của Việt gia trước kia là Đại thiếu gia Việt gia Việt Mân coi trọng, dung mạo tất nhiên sẽ không quá kém, người này chính là mẹ ruột của Việt Kha — La Bách Trân.
“A Kha!” La Bách Trân nắm lấy tay Việt Kha, tỉ mỉ đánh giá trên dưới, thấy rõ ràng người y không có thương tích gì lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Yên tâm rồi, La Bách Trân liên tục gật đầu, “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì là được!” Nước mắt lại không ngừng rơi xuống, đều là vì bà, mới khiến con của mình chịu khổ.
Việt Kha vẫn để mẹ mình đánh giá, thấy bà rơi lệ, lúc này mới ôm chặt vai bà, hiếm khi nhỏ giọng an ủi, “Mẹ, con không sao, khiến người lo lắng!”
“Ai u, ta nói em gái à! Việt Kha trở về là một đại hỉ sự, em khóc cái gì a?” Nghe thấy tiếng, một phụ nhân mặc trang phục đỏ từ trong phòng đi ra, trong mắt mang theo một sự lanh lẹ.
“Tam phu nhân!” Thấy người tới, biểu cảm nhu hòa trên mặt Việt Kha lại trở nên băng lãnh cự tuyệt người ngoài.
“Việt Kha trở về rồi!” Tam phu nhân — Thiệu Hàm Kỳ vẫn cười, trong ngữ khí có một sự thân mật, ánh mắt hiền lành nhìn Việt Kha. Biểu cảm nhu hòa kia, người không biết, còn tưởng rằng Việt Kha là con trai của bà ta.
Đi lên trước vài bước, Thiệu Hàm Kỳ nắm lấy tay La Bách Trân, nói, “Việt Kha trở lại chính là đại sự, tối nay nhất định phải nói phòng bếp thêm vài món, ăn mừng ăn mừng!”
La Bách Trân cảm kích cười, “Chị nói phải!”
“Mẹ, ông nội ở trên lầu sao?” Việt Kha hỏi.
La Bách Trân còn chưa trả lời, Thiệu Hàm Kỳ bên cạnh đã cười nói, “Phải, biết hôm nay con sẽ đến, lão gia tử đã sớm chờ tại thư phòng!”
Nói rồi, bà ta lại mím môi cười, liếc mắt nhìn La Bách Trân rồi quay đầu, cười nói, “Phải nói a, trong đám tiểu bối, lão gia tử thích nhất vẫn là Việt Kha con!”
La Bách Trân kéo kéo khóe miệng, giữa hàng lông mày mang theo nét hoà thuận, thấp giọng nói, “Nào có, lão gia tử trước đó vài ngày còn khen ngợi Tử Siêu, còn trẻ như thế đã vào Quân bộ!”
Việt Tử Siêu, chính là Tam thiếu gia Việt gia, cũng là con của Thiệu Hàm Kỳ.
Nghe La Bách Trân khen ngợi con mình, trên mặt Thiệu Hàm Kỳ lộ ra sắc tự mãn, ngoài miệng lại khiêm tốn nói, “Ai nha, thế thì sao nào! Vẫn so ra kém đại ca nó!”
Việt Kha nhìn hai người trò chuyện ‘Vui vẻ’, cũng không nói thêm cái gì, chỉ bảo, “Con đi gặp ông nội trước!”
Đi vào trong đại sảnh, trong phòng truyền đến một tiếng hừ lạnh, một giọng nói âm dương quái khí vang lên, “Ôi, đây không phải Đại thiếu gia Việt gia của chúng ta sao? Trở lại rồi?” Tiếng ‘Đại thiếu gia Việt gia’ kia, mang theo mười phần mỉa mai.
Việt Kha đứng vững thân mình, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn người ngồi trên ghế, thản nhiên nói, “Đại phu nhân!”
Đại phu nhân ngồi ở trên ghế, nhìn Việt Kha ánh mắt mang theo cao ngạo, hơi mang khắc bạc nói, “Sao vậy? Chẳng lẽ mẹ ngươi không dạy ngươi nhìn thấy chủ mẫu đương gia là phải hành lễ sao? Quả nhiên là con của tiện nhân…”
“Đại phu nhân!” Đại phu nhân còn đang nói bị giọng Việt Kha đột nhiên đề cao cắt ngang.
Việt Kha sắc mặt bình thản nhìn bà ta, thế nhưng trong đó lại có một hàn khí nhiếp người, “Đại phu nhân, xin ăn nói cho cẩn thận!”
Đại phu nhân nhất thời bị rúng động, nói không nên lời.
Việt Kha không thèm nhìn bà ta nữa, nhấc bước đi lên lầu. Chờ y biến mất ở góc rẽ, đại phu nhân đứng dậy căm giận nhìn theo chỗ y rời đi, gắt gao nghiến răng gần như muốn chảy máu.
Vì sao cái thứ con hoang đó không chết ở bên ngoài luôn đi!
Việt Kha gõ vài cái trên cửa thư phòng, nghe tới bên trong truyền đến hai chữ ‘Tiến vào’, y mới xoay mở cửa đi vào.
Đây là một thư phòng một gian, đối diện là một giá sách cao ba mét, trên đó đặt đầy sách ngay ngắn chỉnh tề. Phía trước giá sách, có một cái bàn, đằng sau có một lão nhân cỡ 50 tuổi ngồi. Lão nhân này tóc đã hoa râm, thế nhưng khí sắc hồng nhuận, đôi mắt càng lợi hại đến cực điểm, giống như lưỡi kiếm sắc ra khỏi vỏ, lúc này đang nhìn chằm chằm Việt Kha.
“Ông nội!” Việt Kha thân mình thẳng tắp đứng ở trước bàn, chào hỏi rồi không nói một lời.
Việt Nhất Phi thu hồi ánh mắt sắc bén, giờ phút này ông ta thoạt nhìn không khác gì lão nhân bình thường, thế nhưng nếu xem nhẹ ông ta, thì vô cùng sai lầm. Thân là Khai Quốc Công Huân, thực lực cấp 9, dị năng thuộc tính hỏa, thủ đoạn của Việt Nhất Phi có thể thấy được rất thâm sâu.
Hai tay đan nhau đặt trên bàn, Việt Nhất Phi hỏi, “Đã trở về, chuyện làm đến đâu rồi?” Ngữ khí giải quyết việc chung kia, giống như thượng cấp nói chuyện cùng cấp dưới vậy.
Việt Kha từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp lớn bằng nắm tay, tiến lên đặt lên trên bàn của Việt Nhất Phi, lại đứng về vị trí cũ, lúc này mới nói, “Mặc dù có chút chướng ngại, thế nhưng hết thảy coi như thuận lợi!”
Việt Nhất Phi mở hộp ra, một khí tức cực kỳ thơm ngọt từ bên trong tràn ra, mùi vị đó, dường như có lưỡi câu vậy, móc làm tâm người rục rịch, phải nuốt nước bọt. Cho dù là Việt Nhất Phi từng trải, cũng bị mùi vị này biến thành ngẩn ra, lập tức phục hồi tinh thần biểu cảm trên mặt nghiêm trọng lên.
Ngay cả ông ta cũng bị mùi vị ảnh hưởng, như vậy nếu là người thường, chẳng phải là phát điên luôn?
Động tác càng cẩn thận, mở hộp ra hoàn toàn, thứ bên trong cũng lộ ra toàn cảnh. Chỉ thấy trên mặt vải nhung màu đỏ, được đặt một viên óng ánh màu trắng hình dạng giống hạt gạo, bên trong giống như có một luồng sương trắng đang lưu động.
Việt Nhất Phi đóng hộp thu hồi, như thể không chút bận tâm lên tiếng, “Nghe nói, tiểu nữ Quý gia đi cùng bị các cháu dọa chạy về?” Lúc này biểu cảm ông ta mang theo một chút từ ái, ánh mắt nhìn về phía Việt Kha cũng giống một người ông nhìn cháu trai mình.
Nhưng biểu cảm ngữ khí của Việt Kha vẫn không vì thái độ của ông ta đổi mà thay đổi theo, chỉ là có nề nếp kể lại tất cả sự tình. Lúc trước bởi vì Quý Tuyết hại y bị thương, ngày hôm sau liền bị Tề Thất đóng gói trả về. Lúc Tề Thất làm như vậy, hắn đã liệu đến người trong khu Nhất sẽ biết chuyện này.
Nghe y nói xong, Việt Nhất Phi thở dài một tiếng, nói, “Tốt xấu người ta cũng là con gái, mấy đứa các cháu cũng không biết khoan dung một chút!”
Việt Nhất Phi đột nhiên cười, nói, “Huống gì, nó còn là vị hôn thê của cháu, cháu cũng phải bao dung cho nó hơn!”
Biểu cảm Việt Kha rốt cuộc thay đổi, y híp mí mắt, nói từng từ, “Ông nội, ta chưa bao giờ nhớ ta có một vị hôn thê!”
Việt Nhất Phi sắc mặt như thường, nói, “Hiện tại chẳng phải đã biết đó sao, làm con cháu Việt gia, chuyện này không phải do cháu lựa chọn!” Nói rồi, ông ta lại thấm thía nói, “Ông nội cũng là muốn tốt cho cháu, Quý Tuyết không tốt sao, còn là một nữ nhân! Thế đạo này muốn tìm một nữ nhân làm vợ không dễ dàng đâu!”
Khi cứng khi mềm nư thế, Việt Kha lại bất vi sở động, giọng mang theo hàn ý, “Ông nội, ta nghĩ người phải biết một điều, ta đã không còn là Việt Kha trước kia vẫy đuôi mừng chủ với người nữa. Ta của hiện tại, người không làm chủ được đâu!”
Việt Nhất Phi chấn động cả người, mặt vì tức mà đỏ bừng, đột nhiên đứng lên cả giận nói, “Nếu không có Việt gia, mày cho rằng mày sẽ có được thành tựu như vậy?”
Việt Kha lạnh lùng cười, “Ta sao lại nhớ rõ ràng tất cả của ta đều là dựa vào bản thân mình đổi lấy!”
“Ông nội, Quý Tuyết đó, người muốn cho ai trong Việt gia cũng được, thế nhưng đừng có tìm tới ta! Không thì, ta có lẽ sẽ áp dụng thủ đoạn đặc biệt đấy!” Nói xong, y lạnh lùng cười xoay người rời đi.
“Đúng rồi, vì không để người tức giận, một khoảng thời gian sắp tới ta sẽ không xuất hiện ở đây!” Một khắc y đóng cửa lại, rõ ràng nghe được bên trong truyền ra tiếng thứ gì đó bị đập.
Việt Kha sửa sang trang phục, sắc mặt không thay đổi đi xuống dưới.
Trên đời này, có hai việc duy nhất y không thể thỏa hiệp, một là mẹ y, một còn lại là hôn nhân của y!
Chấp nhận có lẽ là tốt, thế nhưng đối với y mà nói lại không phải tốt nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...