Việt Kha ôm Kỳ Bạch theo lời hắn nói đi đến chỗ con suối nhỏ, bởi vì nơi này có Dây mây Khát Máu tồn tại, mọi người nếu không phải bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không đến, bởi vậy nơi này rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nước suối róc rách chảy.
“Ta phát hiện, cậu rất thích nơi này a!” Người khác thì e sợ cho tránh không kịp, tiểu gia hỏa này còn chịu khó chạy đến đây như thế, cũng không sợ gặp phải cái gì nguy hiểm. Nghĩ vậy, ánh mắt Việt Kha nhìn chăm chú Kỳ Bạch cũng mang theo một chút trách cứ.
“Nơi này cảnh cực đẹp, ngủ ở đây thực thoải mái a!” Kỳ Bạch trả lời hơi cho có lệ, tuy rằng nguyên nhân ấy cũng có vài phần, thế nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất lại là bởi vì nơi này rất ít người đến, cho dù có tới cũng là vội vàng qua, để mấy khối Phỉ Thúy kia ở đây hắn thực an tâm.
Đi đến dưới tàng cây Dừa Rỗng, vòng xung quanh gốc đặt một đống đá lớn nhỏ không đồng nhất, chỉ có Kỳ Bạch mới biết, mấy khối đá này đều là Phỉ Thúy cực phẩm hiếm có!
Kỳ Bạch ngồi xuống nhìn đống Phỉ Thúy vẫn còn khoác lớp vỏ mà phát sầu, mớ Phỉ Thúy này tuy rằng không nhiều, nhưng khả năng mình hắn có thể một lần dọn đi hết không lớn a! Vụng trộm liếc liếc nhìn nam nhân đứng ở đằng sau, khi đối phương nhìn qua lại vội vàng dời tầm mắt, sau đó lại nhìn, lại dời…
Động tác hắn ‘Bí ẩn’ thêm tầm mắt nóng rực, Việt Kha muốn xem nhẹ cũng không được.
“Sao vậy?” Thỏa hiệp đầu tiên, đối diện với ánh mắt ai oán khẩn cầu của Kỳ Bạch, tường thành vốn cứng rắn của Việt Kha lập tức bị phá vỡ.
Kỳ Bạch vụng trộm ở trong lòng cho mình vô số khen ngợi, sau đó ngửa đầu một bộ nhu thuận nhìn y, “Tôi muốn dọn mấy khối đá này trở về, anh giúp tôi đi!”
Hai mắt Việt Kha nhìn hắn chằm chằm chợt lóe ánh sáng, đột nhiên thấp người giơ tay nắm mặt hắn, sau đó nhìn nhìn trái phải, cuối cùng lên tiếng ngay lúc trán Kỳ Bạch đổ mồ hôi, “Thứ trên mặt, rửa đi!”
Lúc Việt Kha không dời mắt nhìn hắn thân thể Kỳ Bạch cũng đã cứng đờ, nghe được lời y nói, càng ngây dại.
“Anh… anh làm sao biết?” Kỳ Bạch cúi đầu ấp a ấp úng hỏi, hắn thật sự nghĩ không ra mình lộ sơ hở chỗ nào.
Việt Kha khoanh hai tay trước ngực nheo mắt nhìn hắn, khí tức băng lãnh trên người đủ để khiến người khác ngậm miệng, “Hóa trang của cậu rất thành công, thế nhưng lại quá thành công! Trên người cậu thoạt nhìn rất bẩn, lại không có bất cứ mùi gì khó ngửi, điều này rất vô lý!” Y thường xuyên ôm thiếu niên, còn cùng hắn môi dán môi, khí tức trên người thiếu niên y rõ ràng nhất. Chẳng những không có bất cứ mùi gì khó chịu, ngược lại còn có một mùi nhẹ nhàng khoan khoái.
Kỳ Bạch suy sụp, ngay từ đầu hắn đã biết kỳ thật bảo trì bộ dáng bẩn thỉu vốn có như vậy là tốt nhất, tuy rằng không khiết phích nhưng lại vô cùng thích sạch sẽ hắn thật sự chịu không được tư vị không tắm rửa, cuối cùng vẫn khuất phục. Bất quá hết thảy đều được thi hành sau khi hắn tìm được một loại dược thảo có thể thay đổi màu da, chất dịch của loại dược thảo này bôi trên da thịt người sẽ trở nên giống như dính rác rưởi vậy, bộ dáng thoạt nhìn rất bẩn thỉu. Bất quá, không ngờ, vẫn bị người này nhìn thấu!
“Nhưng nơi này có Dây mây Khát Máu, tôi đi tắm rửa, rất nguy hiểm!” Kỳ Bạch vẫn giãy dụa khi sắp chết.
“Ta nếu muốn cậu tắm, tất nhiên có thể bảo hộ cậu chu toàn!” Việt Kha híp mắt hoài nghi nhìn hắn, “Cậu kháng cự như vậy, chẳng lẽ cậu rất xấu?”
“Anh mới xấu, cả nhà anh đều xấu!” Kỳ Bạch xù lông.
Trong mắt Việt Kha chợt lóe tia cười, thúc giục, “Đừng dây dưa nữa, nhân lúc ánh mặt trời vừa đủ nhanh đi tắm!”
Kỳ Bạch không buông tay, “Thứ trên mặt phải có dược thủy đặc biệt mới rửa được, tôi hiện tại không có!”
“Cậu còn muốn ta nuôi không đây?” Việt Kha bắt chẹt tử huyệt của hắn.
Kỳ Bạch cho dù có bất mãn mấy, cũng không dám nhiều lời nửa câu.
Chậm rì đi đến suối nước bên cạnh, hắn quay đầu xem Việt Kha có ý để hắn thay đổi không, thế nhưng ánh mắt nguy hiểm của đối phương cho hắn biết chuyện đó không có khả năng!
“Èo, tắm thì tắm vậy!” Dù sao mình cũng rất thích tắm!
Kỳ Bạch động tác nhanh nhẹn cởi trang phục, nhanh nhẹn xuống nước, nước âm ấm khiến hắn thoải mái thở dài một hơi. Giơ tay kéo một đoạn thủy thảo dưới nước ra, Kỳ Bạch chà nó lên tóc của mình. Đừng xem thường thủy thảo này, có năng lực khử dầu vô cùng cường hiệu, đây chính là ‘Dầu gội’ của Kỳ Bạch.
Mà lúc Kỳ Bạch đang ngâm trong nước, Dây mây Khát Máu kia rốt cuộc kiềm chế không được mở ra dây leo của nó đánh tới Kỳ Bạch.
Nhiều Dây mây Khát Máu như vậy, thân màu đỏ như bọc máu, trên đó mọc lá cây màu lục, mang theo gai nhỏ dày đặc. Nếu như bị Dây mây Khát Máu cuốn lấy, thứ gai này sẽ đâm vào da thịt, sau đó hút máu, mãi đến khi hút cho người thành thịt khô. Có thể tưởng tượng bị nó bắt được, tình cảnh đó thảm thiết cỡ nào.
Nhưng đối mặt với Dây mây Khát Máu như vậy, Kỳ Bạch lại sắc mặt không đổi, một chút cũng không thấy e ngại.
“Soạt!”
Một luồng sáng xanh chứa sát khí nồng đậm, bóng người xuất hiện phía trước Dây mây Khát Máu, che Kỳ Bạch ở phía sau y. Trên tay y cầm là thanh trường kiếm ba thước trước kia, sát khí lẫm liệt, vô số Dây mây Khát Máu bị chặn ngang chặt đứt, vô số chất lỏng như máu màu đỏ đổ ra từ từng đoạn, Dây mây Khát Máu kia như có cảm giác đau không ngừng đung đưa dây leo.
Muốn rửa sạch ngụy trang trên người phải dùng máu, đương nhiên, cũng không cần nhiều, khoảng một giọt là được. Nhưng phải làm sao mới lấy được một giọt máu đây? Kỳ Bạch đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, chẳng lẽ hắn phải học trên TV diễn màn cắn ngón tay?
Đang lúc Kỳ Bạch rối rắm làm sao lấy được một giọt máu của mình, hắn thấy Dây mây Khát Máu bị Việt Kha chém đứt, đột nhiên lên tiếng, “Tôi muốn gốc Dây mây Khát Máu!”
Việt Kha đang ngăn chặn tất cả các đợt công kích của Dây mây Khát Máu nghe vậy lập tức thu lại tư thái phòng ngự, bắt đầu tiến công.
Kỳ Bạch không biết có phải người nơi này đều lợi hại như vậy không, bóng dáng Việt Kha hoàn toàn không thấy được, chỉ có thể thấy từng đạo tàn ảnh chớp động giữa không trung, nhưng sát khí lạnh lẽo từ trên người y truyền đến đã khiến Kỳ Bạch thật sự hưng phấn! Đôi mắt càng sáng long lanh.
Dây mây Khát Máu không ngừng bị chém đứt, Việt Kha một chân đạp xuống đất, cả người nhảy phóc lên trên Dây mây Khát Máu.
“Phừng phừng phừng ~”
Suối nước xung động, mặt đất rung chuyển, hàng trăm hàng nghìn vạn Dây mây Khát Máu lao ra từ lòng đất, vô số dây leo thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, Kỳ Bạch mải nhìn cảnh tượng khủng bố này, suýt nữa bị Dây mây Khát Máu cuốn lấy. May mắn mục tiêu của Dây mây Khát Máu không phải hắn, không thì toi rồi.
Vô số dây leo tập trung thành một đoàn, rậm rạp, giống như một con rắn không ngừng vặn vẹo, giương nanh múa vuốt phóng tới Việt Kha giữa không trung.
Việt Kha tay cầm trường kiếm, trên mặt băng lãnh, đôi mắt không nháy nhìn thẳng vào một đoàn lớn Dây mây Khát Máu.
Chính là nó!
Ánh mắt y bộc phát quang mang, trường kiếm trong tay dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt, thân thể càng giống như một cơn gió lốc đâm vào trong đoàn Dây mây Khát Máu lớn kia.
“Việt Kha!”
Hành động của y thoạt nhìn như chịu chết, tuy Kỳ Bạch biết không thể nào, thế nhưng vẫn lo lắng.
“Phụt!”
Nhẹ nhàng tiếng lợi khí đâm vào, ngay sau đó, chỗ Dây mây Khát Máu tập trung đông nhất, một cỗ dịch màu đỏ ba thước phun ra, Dây mây Khát Máu vốn không ngừng vặn vẹo như đột nhiên không còn sinh khí, ngã xuống đất. Mà dây leo to lớn cũng héo rũ xuống, chỉ còn lại một lớp vỏ màu đỏ khô quắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...