Trọng Sinh Vì Anh


Đêm diễn ra buổi lễ đính hôn cũng đến.

Quả nhiên là người nhiều tiền lắm của, buổi tiệc trang trí còn hoàng tráng hơn cả cung điện.

Mộ Miên sau một ngày thăm dò đường lối cũng đã tự mình vạch ra đường tẩu thoát, cậu ngồi trong phòng thay đồ nghĩ xem khi nào thì thời cơ ấy đến.

Hiện tại nếu không phải ngoài phòng thay đồ của Mộ Miên có canh gác, cậu sớm đã cao chạy xa bay rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Miên đến phục Mộ Dật và Liễu Huyên Yên, cũng quá kỹ càng rồi
Liễu Huyên Yên bước vào, sắc mặt của Mộ Miên không thể không xấu đi, cậu nhìn mẹ của mình bằng ánh mắt ghét bỏ, Liễu Huyên Yên cũng chỉ thờ ơ, xem như con trẻ còn bướng bỉnh.

Bà thanh tao bước đến, chỉnh lại chiếc nơ cho Mộ Miên
" Đến bước này rồi, chắc con không có ý định bỏ trốn đâu nhỉ "
" Tôi mà trốn được thì cũng trốn lâu rồi "
" Trẻ con bướng bỉnh ! Cũng không sao, thành gia lập thất tự khắc trưởng thành "
Mộ Miên "hừ" một tiếng, hất tay Liễu Huyên Yên rồi đẩy cửa ra đại sảnh.

Liễu Huyên Yên nhìn cậu hậm hực, cười nhẹ rồi từ từ theo sau.

Quan khách cũng dần đầy cả đại sảnh, Mộ Miên với vẻ mặt khó coi, miễn cưỡng đứng trên bục, bên trái là Mộ Dật và mẹ của Lourey - Bà Swifter đang trò chuyện vô cùng hợp ý, tiếng cười nói vô cùng nhộn nhịp
Mộ Miên càng nhìn càng ghét, ngoài đứng chờ thời cơ bỏ chạy khỏi buổi tiệc, Mộ Miên chỉ có thể mặt nặng mày nhẹ mất kiên nhẫn đứng chờ.

Đã đến lúc buổi tiệc bắt đầu, người dẫn chương trình với giọng nói hân hoan giới thiệu rồi mời nữ nhân vật chính của hôm nay bước vào.


Mọi người hướng mắt về phía cửa lớn đang mở ra, cô dâu xinh đẹp bước vào cùng người cha khiến ai cũng cảm thán
Lourey trong lễ phục trắng tinh khôi, trên chiếc váy không ít ngọc trai đính kèm, tóc vàng búi ngược lên, trang trí vài bông hoa hồng trắng nở rộ.

Kiểu trang điểm cũng nhẹ nhàng thước tha, Lourey vô cùng xinh đẹp, bẽn lẽn cười, khoát vai người cha đã già từng bước tiến đến gật bục, nơi Mộ Miên đang toát hết mồ hôi đứng nhìn
"Chết tiệt, còn không mau bỏ trốn thì mình có hôn thê mất"
Lourey bước tới, nhìn Mộ Miên lòng đầy chua xót, ánh mắt cô nàng đượm buồn nhưng chỉ là thoáng qua.

Mộ Miên cầm tay Lourey dìu cô bước lên bục rồi nhanh chóng thả tay.

Mộ Dật sắp cầm mic phát biểu rồi, nếu giờ mà còn không chạy thì Mộ Miên sẽ tiêu tùng mất.

Mộ Miên nghiếng răng không biêtd phải làm thế nào, bỗng đèn điện đại sảnh vụt tắt bất ngờ, hình như là mạch điện có vấn đề
"Thời cơ! CHẠY!!!"
Trong lúc đèn bị ngắt, đại sảnh hỗn loạn, Mộ Miên kéo Lourey khẽ nói gì đó rồi chạy nhanh.

Trí nhớ của Mộ Miên khá tốt, dù cho trước mắt tối đen thì Mộ Miên vẫn có thể hình dung được con đường trước mắt.

Lúc này ai nấy cũng đang hỗn loạn, chen lấn xô đẩy nhau, Mộ Miên bé người luồng lách gọn gàng chạy về phía cửa sau tòa nhà
Ra đến hành lang, Mộ Miên đi chậm lại, tuy nói là thuộc đường nhưng Mộ Miên vẫn chưa thể nắm bắt được lịch trình tuần tra của bảo an nên phải cẩn thận hơn hết.

Đi được một lúc thì phía cửa sổ nhìn vào bên trong sáng đèn, có lẽ là vấn đề mạch điện đã được giải quyết, chuyện chú rể Mộ Miên bỏ trốn chắc cũng bị phát hiện rồi.

Đại sảnh ồn ào bàn tán, Mộ Dật tức giận ra lệnh đi tìm và đưa Mộ Miên trở lại, lễ đính hôn phải bị tạm hoãn

Mộ Miên chửi thề, mới đi có tí mà đã loạn hết cả lên, giờ cậu bước tới đau thì cũng đều có bảo an, khó đi vô cùng.

Luồng lách, giấu mình giỏi là vậy, song Mộ Miên vẫn bị bảo an phát hiện, lực lượng thì nhiều mà phía Mộ Miên chỉ có một đôi mắt, căn bản là chẳng thể quan sát đủ để né tránh
" Là chú rể, đuổi theo!!! "
" Mẹ kiếp! "
Cậu chạg nhanh đảo vài vòng cho dễ cắt đuôi nhưng đám bảo an không khác gì phóng viên truyền hình, không những đuổi dai mà còn nhanh nhẹn, khoảng cách gần như hẹp lại.

Mộ Miên thật tình hoảng loạn, chưa biết nên cắt đuôi thế nào.

Cậu chạy vào một hành lang tối để làm giảm tầm nhìn của bảo an, đảo quanh vài vòng, lúc này bảo an bắt đầu mất phương hướng liền chia ra tìm.

Mộ Miên chớp nhoáng chạy nhanh về đường chính, gần đến một ngã ba hành lang, Mộ Miên nghe tiếng bước chân nhanh nhẹn cùng với tiếng nói, lại là bảo an.

Lúc này Mộ Miên không ngừng chạy được, chẳng lẽ cậu sẽ bị bắt ngược lại thật sao ?
" Á..ưm!!! "
Một cánh tay mạnh mẽ kéo Mộ Miên vào một căn phòng tối gần đó, chặn miệng Mộ Miên lại.

Mộ Miên không thể kêu lớn, chỉ có thể kêu trong họng mình thật nhỏ
" Suỵt! Im lặng nào "
Giọng nói này rất đỗi ấm áp, là giọng người quen khiến Mộ Miên bình tĩnh.

Mùi hương cũng quen thuộc không kém, có lẽ là do xa cách hơi lâu và đang có chút hoảng loạn khiến Mộ Miên nhất thời không nhận ra.


Khi tiếng bảo an xa dần, người đó mới lên tiếng
" Mới vài ngày em quên anh rồi sao? "
" Diệc Minh Phong!? "
Mộ Miên ngỡ ngàng, sao Diệc Minh Phong lại ở đây? Diệc Minh Phong xoa đầu Mộ Miên rồi dùng lực ôm siết thật chặt, giọng anh run run
" Miên..."
Cảm nhận được bờ vai to lớn đang run rẩy, Mộ Miên cũng không hỏi gì, ôm đáp lại vỗ về Diệc Minh Phong.

Đúng vậy, chính là cảm giác an toàn này, là cảm giác mà Mộ Miên nhiều ngày không được cảm nhận, cậu thật tình nhớ nhung
Diệc Minh Phong cũng vậy, ôm lấy người con trai nhỏ bẻd này trong lòng, chẳng muốn buông ra.

Đây là cậu nhóc mà ngày đêm làm anh ngủ không yên giấc, ăn cũng chẳng ngon.

Gặp lại khiến anh có chút vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Nhưng thời gian đoàn tụ ngắn ngủi, để giây phút hạnh phúc này được tạm dừng đã, bây giòe phải chạy ra khỏi chô này mới có thể bên nhau lâu dài được
Cả hai đành luyến tiếc buông tay, Diệc Minh Phong hé mở cửa quan sát, cảm giác không còn người liền nắm tay Mộ Miên kéo đi chạy tới cổng sau.

Chạy được một lúc cũng thấy cổng thoát, Diệc Minh Phong và Mộ Miên tăng tốc, chiếc xe dùng để tẩu thoát Diệc Minh Phong cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đưa người lên xe thì đại công cáo thành
Nhưng phàm chuyện gì quá dễ thường không như ý nguyện, cả hai chạy gần đến cửa thì bị chặn lại, bị bao vây trước sau.

Diệc Minh Phong lấy thán che chắn cho Mộ Miên, một lớp bảo an hơi tản ra, Mộ Dật trán nổi đầy gân xanh cùng Liễu Huyên Yên cũng đang chau mày bước ra, phía sau là vợ chồng Swifter cùng Lourey.

Mộ Dật không thể nhịn lại cơn giận mà quát tháo
" Mộ Miên mày còn dám cao chạy xa bay sao ? "
" Diệc thiếu cũng ở đây à ? Hèn gì thằng nhóc này tự tin bỏ chạy đến vậy "
Mộ Miên trầm mặt, công sức bỏ chạy cả buổi liền trở nên công cốc
" Mộ lão gia và phu nhân hẳn cũng biết, người Diệc gia sẽ không từ bỏ.


Hà tất phải tức giận "
" Cậu Diệc còn có thể đứng sừng sững ở đây nói chuyện với Mộ Dật tôi thì xem ra đã có chuẩn bị rồi phải không ? Đáng tiếc, xe của cậu Diệc đã bị tôi chặn rồi "
" Mộ Miên, con đang làm bẽ mặt gia tộc của chúng ta trước khách quý đấy.

Đúng là không biết xấu hổ! Lại còn cùng một tên đàn ông khác tay trong tay bỏ trốn, còn ra thể thống gì nữa.

Diệc thiếu đây chắc cũng chẳng biết bẽ mặt là gì, thật tình thất vọng thay cho Diệc gia, nam không ra nam, nữ không ra nữ "
Mộ Miên thoáng chốc liền tức giận, họ có thể sỉ nhục Mộ Miên, giam cầm Mộ Miên, cho luôn cái mạng nhỏ này cũng được.

Nhưng phàm là ngườ động đến Diệc Minh Phong, Mộ Miên tuyệt đối không nhân nhượng, cho dù có là cha mẹ.

Mộ Miên đẩy Diệc Minh Phong đang che chắn
" Hai người còn biết xấu hổ sao? Nếu xấu hổ thì đừng có làm cái trò vớ vẩn này.

Các người nói tôi như thế nào cũng được, nhưng đừng có mà sỉ nhục anh ấy "
Lourey khẽ nấp sau lưng cha tò mò nhìn về cuộc cãi vả không hồi kết trước mắt, cô níu lấy tay cha thỏ thẻ
" Cha..cha đừng tức giận, chuyện này hôm qua anh Mộ Miên cũng đã nói với con.

Anh ấy không cố tình che giấu, chỉ là bị gia đình cưỡng ép mới đính hôn...Cha...đừng làm khó hai người anh ấy "
Nhìn cô con gái thẹn thùng, dịu dàng của mình, ông Swifter cũng xiêu lòng.

Nếu Lourey đã biết chuyện nhưng vẫn ủng hộ hai vị họ Mộ và họ Diệc kia, ông cũng sẽ liền tin và ủng hộ con gái.

Không chỉ vậy, thông qua đôi lời cãi vả của hai bên, ông Swifter cũng xem như đã hiểu được tình hình
" ĐỦ RỒI "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui