Đứng trước cánh cổng lớn của Mộ gia, Mộ Miên có chút do dự, nếu tính luôn cả kiếp trước, có vẻ như là đã từ rất lâu rồi cậu chưa quay về.
Nay trở lại cảm giác lo lắng, bồn chồn được nhân đôi.
Mộ Miên thơ thẩn nhìn cổng mà không dám nhích lên một bước, cậu muốn gặp ông nhưng...sợ ông lại đuổi cậu, không cần cậu nữa
Thấy cậu mãi không dám vào, Diệc Minh Phong vỗ nhẹ vào vai cậu, cười rồi dẫn cậu vào.
Bước vào đại sảnh, nó vẫn như trước kia, màu sắc, cách trang trí, đồ vật tất cả đều vẹn nguyên chưa một lần thay đổi.
Đây là cách thiết kế do chính cậu sai người làm, dù cho đã bỏ đi, có vẻ như Mộ gia gia chưa từng thay đổi nó.
Một người mặc áo vest đuôi tôm từ trong nhà bước ra, bất ngờ
" Cậu chủ? "
" Bác...bác Lương? "
Ông Lương đây là quản gia của gia tộc của cậu, Lương quản gia mặc đồ quản gia phổ biến, bên hông có một chiếc đồng hồ bạc đeo dây, gương mặt ông sớm đã thể hiện sự cao tuổi với nếp nhăn, đôi mắt đen cùng cặp kính nhỏ đơn điệu.
Lương quản gia còn là một trong những người làm thân cận của ông.
Lương quản gia chạy vội đến chỗ Mộ Miên, gương mặt toát lên vẻ lo lắng vốn có, nhìn khắp người cậu hỏi han
" Cậu chủ....Sao cậu bị thuơng rồi...Mấy nay cậu sống tốt không? Tôi lo cho cậu lắm...À đúng rồi...lão gia gia..."
Từ đầu đến cuối, Mộ Miên chẳng thể nói được một lời, lòng cậu trỗi dậy cảm giác tội lỗi, áy náy vô cùng, tự trách bản thân ngu ngốc tột cùng.
Diệc Minh Phong sớm đã nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cậu, đành thay cậu mở lời
" Lương quản gia, có thể dẫn cậu ấy vào chỗ Mộ gia gia không? "
" À, thật xin lỗi cậu nhiều Diệc thiếu, hai người đi theo tôi "
Nói rồi, nén lại nỗi lo của mình, Lương quản gia dẫn cả hai vào một căn phòng nằm khuất nhất.
Trong căn phòng đó rất nhiều thiết bị y tế, căn phòng khá rộng nhưng chỉ có một chiếc tủ quần áo, vài ba quyển sách, bàn ghế và một chiếc giường lớn.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, một thân già đang nằm yên giấc ở đó, thở đều thở đều.
Mộ Miên chạy khập khiễn đến chỗ chiếc giường, nhìn bao quát rồi quỳ xuống, nắm lấy bàn tay yếu ớt mong manh mà khóc nghẹn
" Ông ơi..hức ....con về rồi...con xin lỗi...hức.."
Bác Lương nhìn xót xa, bước nhẹ nhàng đến bên Mộ Miên an ủi
" Cậu Miên, cậu đừng lo, gia gia sớm sẽ khỏi thôi.
Thật ra lão gia gia bị bệnh mà người cao tuổi thường gặp, chỉ là đã lớn tuổi nên trở nặng một chút.
Nhưng không hiểu sao lão gia gia bình phục rất nhanh, có vẻ là cảm nhận được cậu chủ trở về "
Mộ Miên ngước nhìn Lương quản gia rồi nhìn ông, cậu sụt sịt vài tiếng rồi khập khiễn bước ra khỏi phòng cho Mộ gia gia nghỉ ngơi.
Do chân bị trật nên cậu đi có chút khó khăn, may mà có bác Lương và Diệc Minh Phong hỗ trợ.
Cậu ngồi ngay phòng tiếp khách, chờ bác Lương mang trà, cậu ngồi có chút nấc lên vài tiếng, là tàn dư của trận khóc vừa nãy
Sau khi dâng trà, Lương quản gia lo lắng hỏi
" Cậu chủ à, mấy nay cậu đã ở đâu vậy? Lão gia gia đã cho người đi tìm mà không thấy? "
" Con...là con ngu ngốc...chỉ nghĩ cho bản thân mà khiến ông đổ bệnh...con cố chấp đi theo tên Lam Sở đó..."
Bác Lương có chút lặng người
" Cậu chủ, tôi sớm đã dặn cậu đừng dính líu đến tên đó nữa, nhưng cũng may cậu trở về nếu không thì tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa "
Lương quản gia nhìn cậu thêm một lượt, đôi mắt nhíu lại vì một bên chân khập khiễn của cậu
" Cậu Miên, chân cậu..?"
" À không sao đâu, con bị trật chân do lúc nãy chạy hơi vội ạ.
Cũng may nhờ Diệc thiếu giúp đỡ "
Bác Lương thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang vị khách quen thuộc Diệc Minh Phong, ông có chút ngạc nhiên.
Cả đời của bác Lương đã nguyện mãi phục vụ cho Mộ gia, sớm đã gặp gỡ Diệc Minh Phong từ trước nhưng so sánh với lần gặp này có chút khác biệt.
Muốn biết một người đang nghĩ gì, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của họ.
Theo kinh nghiệm tích góp gần hơn nửa đời người, Lương quản gia đã nhìn ra đôi mắt của Diệc thiếu đây.
Đây chính là đôi mắt mà năm đó cậu chủ Mộ Miên đã nhìn Lam Sở
Đó là một đôi mắt khao khát, yêu chiều, là đôi mắt biết yêu, từ đầu đến cuối ánh mắt của Diệc Minh Phong chưa từng rời khỏi Mộ Miên.
Lương quản gia cười thầm, ông biết Diệc Minh Phong là người thế nào, nếu có thể giao cậu chủ nhỏ này cho Diệc thiếu, có lẽ cậu chủ nhỏ của ông sẽ sống hạnh phúc cả đời
" Diệc thiếu, cảm ơn cậu đã chiếu cố cậu Miên nhà Mộ gia, lão gia gia sẽ rất biết ơn cậu.
Tôi thay lão gia gia cảm ơn cậu "
" À đừng khách sáo, chuyện nên làm thôi "
Bác Lương gật đầu vui vẻ, lấy chiếc đồng hồ bạc xem rồi đứng dậy
" Thật thất lễ, tôi không thể tiếp đón được nữa, giờ tôi có việc phải làm.
Tôi sẽ nhờ người hầu dẫn mọi người tham quan, chắc là cậu Miên cũng nhớ nhà lắm, xin cậu thay lão gia gia tiếp khách ạ "
" Nếu bác bận cứ đi đi, không cần người hầu đâu, con tự dẫn ạ "
Lương quản gia gật đầu rồi đi khuất, Mộ Miên xốc lại tinh thần, chuẩn bị đứng dậy tiếp khách.
Không kịp để Mộ Miên đứng dậy, Diệc Minh Phong lập tức đứng dậy, bắt cậu ngồi xuống
" Cậu Mộ đừng khách sáo, chân cậu đang không tiện, có thể để khi khác "
Trong lòng cậu có chút thất vọng, anh là tổng giám đốc, trăm công nghìn việc liệu có thời gian khi khác chăng? Mặc kệ anh từ chối, cậu cố chấp đi cho bằng được
" Không sao, tôi không sao.
Với cả, anh không cần dùng kính ngữ với tôi đâu, dù sao cũng coi như chỗ quen biết, anh cứ gọi tôi là Miên đi "
" Vậy em cứ gọi tôi là Phong, cũng không cần khách sáo.
Nếu em cố chấp như vậy, phản kháng chi bằng tuân mệnh "
Anh cười nhẹ khiến tim cậu đập loạn xạ, cậu thầm mà chửi thề vài tiếng, cười thế là phạm luật, là phạm luật rồi, sao mà đẹp trai và dịu dàng thế không biết.
Mặt cậu đỏ chín như cà chua, Mộ Miên ngại ngùng quay đi chỗ khác, khấp khiễn đi, vừa đi vừa lắp bắp
" Anh...anh đi..theo ...em.."
Ôi chết! Cậu ngại quá mà tùy tiện xưng hô thân mật rồi, lo lắng không biết diệc Minh Phong có để tâm hay không.
Mộ Miên lén nhìn lại Diệc thiếu để chắc chắn, vẫn thấy anh rất bình thường, xem ra là cũng không để tâm gì cho cam, lúc này cậu mới dám thở nhẹ.
Đưa tay nắm chặt lồng ngực, miệng cậu rủa
" Tim ơi mày đừng có nhảy loạn xạ nữa "
Diệc Minh Phong bước sau cậu mà cười muốn tới vành tai, liệu ai có thể diễn tả nỗi niềm vui hân hoan này trong lòng anh đi.
Sao anh lại không để ý cách vô tình gọi thân mật đáng yêu của cậu, anh trụy tim mất thôi.
Trong lòng anh đang thốt ra hàng ngàn từ đã được lượt bớt để nói về vẻ đáng yêu của cậu.
Diệc thiếu rất muốn tham lam ôm cậu vào lòng mà cưng nựng, yêu chiều
" Diệc Minh Phong mình liệu có chịu đựng nổi hay không đây? "
Hai người mỗi người một suy nghĩ mà đi cùng với nhau.
Chẳng mấy chốc khoảng cách giữa cả hai đã vô tình gần lại, từ một trước một sau mà giờ đã kề nhau rồi.
Để khiến tâm trạng bình ổn trở lại, Mộ Miên quyết nén lại nỗi lòng, tập trung giới thiệu từng nơi cho Diệc Minh Phong biết
Nhưng dù cho Mộ Miên chỉ thứ gì, nói những gì, tất cả đều chẳng lọt qua tai Diệc thiếu, cả chặng đường anh chỉ chăm chăm nhìn mỗi gương mặt khả ái, xuất chúng của cậu, nhìn cậu mà anh muốn trêu chọc quá nhưng không dám làm.
Cứ từng chút từng chút, anh ghé sát vào mà khiến Mộ Miên không để ý, xung quanh như cả một bầu trời màu hồng dành cho hai người
Diệc Minh Phong gần đến mức có thể nghe trái tim Mộ Miên đang đập loạn xạ một cách điên loạn, khiến tâm tình Diệc thiếu vui lây.
Còn Mộ Miên, ai có thể hiểu cho sự lo lắng của cậu, cậu vẫn rất để ý cái cách mà Diệc Minh Phong nhìn cậu chằm chằm, cảm giác vừa vui vừa ngại khiến cậu cứng ngắt như robot.
Với sự lớ ngớ, lúng túng ấy, cậu bị vấp lần nữa, ngã nhào vào long Diệc thiếu nào đó.
Đầu cậu không nhảy số, liền quá tải mà quay lòng vòng, gương mặt đỏ tía không thề giấu đi đâu được, da mặt cậu mỏng quá.
Diệc thiếu nào đó liền hết mực hài lòng với phản ứng của Mộ Miên, lòng cười miệng thét trong tim, em bé của anh đáng yêu đến chết người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...