Mộ Miên lờ mờ mở mắt, thầm chửi như mọi đêm bị dày vò
Đệt cụ anh Diệc Minh Phong, anh tuổi chó à? Cắn ông đây đau điếng khắp người!!
Lại nhìn sang "hung thủ ", xem ra Diệc Minh Phong vẫn còn ngủ ngon lắm.
Nhìn anh ngủ thật ngon, cậu có nỡ làm anh thức giấc sao?
Ừ nỡ!
Diệc Minh Phong:"..."
Mộ Miên thẳng chân đạp Diệc Minh Phong xuống giường, cậu không quên mắng
" Đồ chó nhà anh, anh còn dám ngủ sao? "
" Au.."
" Anh biết đau à? Anh còn biết đau à? Tức chết lão nương rồi "
Bác Lương nghe tiếng liền ở ngoài cửa phòng Mộ Miên gõ cửa hỏi thăm, cậu chỉ ậm ừ nói không có gì và còn muốn ăn sườn xào chua ngọt để đánh lạc hướng.
Lương quản gia rời đi khoảng vài phút cậu mới lên tiếng, chân thì cứ không ngừng đạp đạp vào lưng Diệc Minh Phong, anh hoàn toàn chịu trận không một chút phản kháng, anh sớm đã quen rồi.
Muốn ăn thịt thì mình phải chịu đau một chút, sau này anh sẽ tìm cách khiến Mộ Miên phải tự nguyện dâng hiến
Mộ Miên tức giận vào phòng tắm rửa và...!À mà làm gì còn sau đó, cúc cậu lại nở hoa.
Khốn khổ thật, sáng sớm nên tinh lực Diệc Minh Phong có chút dồi dào, len lén vào phòng tắm cùng cậu, mới đầu là nghiêm túc tắm thật, lúc sau thì mặc kệ mọi thứ, Mộ Miên ngọt ngào quá nên Diệc Minh Phong không kiềm chế mà tiếp tục.
Lại mất cả một buổi sáng
Bác Lương nhìn thấy tiểu thiếu gia khó khăn đi xuống lầu, đằng sau là vẻ mặt thỏa mãn của Diệc thiếu, ông cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, có lẽ là hôm qua Mộ Miên dự tiệc có chút mệt, tiện thể làm chút trà chanh cho cậu tỉnh táo.
Hôm nay lại là một ngày nghỉ nhưng chỉ có Mộ Miên là thật sự được nghỉ, mọi người ai cũng bận rộn, Diệc Minh Phong phải lên công ty làm việc nên cậu có chút buồn chán.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cậu liền bật dậy
" Hay là mình đi mua chút đồ nhỉ? "
Nghĩ là làm, thẳng tiến đến trung tâm mua sắm!!
Ở công ty của Diệc Minh Phong, anh đang tập trung cao độ đi tìm tung tích của Lam Sở, Diệc Minh Phong vẫn không sao quên được kẻ đã khiến Mộ Miên của anh rơi vào đường cùng, còn hại cậu và Mộ gia gần như phá sản, còn lừa gạt tình cảm của cậu, làm hại đến Mộ Miên, Diệc Minh Phong quyết truy lùng bằng được
Anh phải sớm tìm và giải quyết triệt để hắn, để còn trả thù cho Mộ Miên kiếp trước.
Từ khi trọng sinh trở lại, chỉ cần nhắm mắt, Diệc Minh Phong sẽ không bao giờ có thể quên được cái ngày mưa tầm tả ấy.
Cái ngày mà chính đôi mắt của anh nhìn Mộ Miên rời xa anh, là cái ngày mà Diệc Minh Phong trầm mặc tự tay ôm lấy cỗ thi thể lạnh lẽo ấy trong lòng mình.
Anh sợ hãi, sợ một ngày nào đó việc đó sẽ lập lại một lần nữa
Diệc Minh Phong sợ bản thân không thể bảo vệ tốt cho Mộ Miên như kiếp trước.
Ít nhất với hiện tại, anh sẽ không bất lực đứng nhìn nữa, Diệc Minh Phong có đủ tư cách để giúp đỡ Mộ Miên
Nhưng cho dù nỗ lực thế nào, Diệc Minh Phong vẫn chẳng biết chút gì về Lam Sở ngoài thông tin cá nhân cơ bản, cứ có cảm giác là có kẻ nào đang cản trở việc điều tra của anh khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh bất lực, đành phải cho người nâng cao cảnh giác, âm thầm bảo vệ Mộ Miên, Diệc Minh Phong nghĩ nếu Lam Sở đã dám đến lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, nâng cao an ninh xung quanh Mộ Miên là cách tốt nhất để tìm ra manh mối về hắn, sớm muộn hắn sẽ tìm Mộ Miên.
Bằng chứng chính là hôm sinh nhật cậu
Diệc Minh Phong đóng máy tính, thở dài dựa ghế, đôi mắt có chút mỏi vì nhìn máy tính quá lâu.
Lại nhìn về một khung ảnh gần đó, hình ảnh của một thiếu niên đang cười thật tươi, vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy đã làm con tim anh xao xuyến
" Miên à..."
Diệc Minh Phong đưa tay chạm vào bức ảnh, đây là một tấm ảnh mà anh luôn mang theo bên mình, một cái để ở văn phòng, một cái để trong ví tiền.
Đây là tấm ảnh Diệc Minh Phong vô tình chụp được ở kiếp trước, lúc này Mộ Miên đang vui chơi ở giữa đồng hoa, cậu cười thật rạng rỡ.
Sau khi trọng sinh, Diệc Minh Phong không ngờ rằng bức ảnh này chưa biến mất, thế là anh in ra thêm vài bản sao khác.
Bức ảnh này như một nguồn động lực to lớn để Diệc Minh Phong tiếp tục cố gắng và không được quên mối thâm thù đại hận của anh và cậu, anh quyết phải trả thù
Ở bên này Mộ Miên đang thể hiện trình độ mua sắm "đẳng cấp", cậu hết sang hàng này đến hàng khác, nào là mua giày, mua nón, còn mua cả đồ đôi, size của Diệc Minh Phong là gì Mộ Miên đều biết, đều nhớ như in.
Ngày trước mua đồ phải tính trước tính sau, giờ trong tay cậu là mấy cái thẻ đen VIP không giới hạn của Diệc Minh Phong, thoi thì anh đã tự dâng thì mình phải sử dụng để không phụ lòng anh chứ :))
Mộ Miên đi một lúc liền mỏi chân, thể chất của cậu khá yếu nên cũng không đi quá lâu được, phải ngồi nghỉ chút.
Cậu kêu người xách đồ ra xe, người thì đi mua nước cho cậu.
Giải tán hết vệ sĩ, đám vệ sĩ cứ kề kề bên cậu nhiều khi hơi mất tự nhiên.
Mọi người đi mất, còn một mình Mộ Miên ngồi nghỉ ở băng ghế
" Mộ Miên, cậu cũng đầy tự tin khi dám đi một mình sao ? "
" Đinh Ninh Hy...A..!! "
Mộ Miên đôi mắt từ từ nhắm nghiền, cậu ngã xuống sàn, chỉ còn lờ mờ nhìn thấy chân của Đinh Ninh Hy, cô ta đang nói gì đó, cái gì mà...
" Đưa đi...Phong...của tôi..Haha.."
Tiếng nói của Đinh Ninh Hy ở trong tai Mộ Miên bị ngắt quãng, cậu nghe không rõ nữa, miệng cậu mấp mấy nhỏ giọng rồi ngất đi
" P..phong..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...