"Sao mình thấy ngôi nhà này phức tạp làm sao, làm người giàu sống trong vinh hoa theo đuổi điều mình thích và làm điều mình muốn không phải tốt sao? Như Tề Nam đấy, hắn có nguyên cái xưởng sản xuất, kinh doanh siêu xe, vừa làm ra tiền vừa theo đuổi đam mê đua xe của hắn, mà có cái tông người bị thương là hơi tồi chứ nhà cửa người làm vui vẻ, náo nhiệt còn không khí ngôi nhà này dường như tà khí khắp mọi nơi vậy.
" Cậu cảm thấy ngôi dinh thự này rất lạ lùng, đây là ngày đầu cậu đến làm, năm triệu kia còn đang treo trên đầu cậu, dù khởi đầu có hơi bầm dập nhưng được sự tin tưởng của Minh Nhật và Cha cậu ta thì cũng phải cố gắng lì đòn chăm sóc chiều chuộng người anh, đứa cháu cưng này.
Hiện tại cậu tự cho mình ba lý do để tiếp tục, một là tiền, thứ vạn năng thao túng cậu làm vì nó, năm tháng sau này cậu phải có tiền, không thể giống đời trước bơ vơ lạc lõng còn bị người khinh kẻ hại, thứ hai là vì Tứ lão gia, người mà cậu kính trọng và cũng là người làm cậu cảm nhận được tình thân là như thế nào, ông chỉ dạy cậu nhiều thứ trước khi cậu đến chăm sóc đứa cháu này, còn một lý do nữa nhưng An Thiên không chắc lắm, chắc là vì đồng cảm với Đõ Minh, một mình một thế giới, không ai có thể bước vào thì nó cô độc đến mức nào chứ, An Thiên không hứa trước điều gì nhưng cậu sẽ cố hết sức chăm sóc và làm tốt công việc của mình.
An Thiên lê thân đến bưu cục gần nhất để gửi thư, cậu nhìn ngoài bìa thư là người gửi và địa chỉ nhận, xem ra Đỗ Minh biết địa chỉ của Mẹ anh đang sống nhưng có chắc đúng địa chỉ không nhỉ, Minh Nhật nói Đỗ Minh chỉ gửi thư điều đặng nhưng không có ai hồi đáp, lúc đầu hai Mẹ Con còn trao đổi thư qua lại nhưng về sau những lá thư anh gửi tuyệt nhiên không có ai trả lời, tình trạng của Đỗ Minh cũng vì thế mà tệ hơn, có thể nói ánh sáng cuối đường này đã tắt cũng chính là lúc Đỗ Minh khép lại cánh cửa giao tiếp với thế giới bên ngoài.
An Thiên gửi xong thư thì ghé tiệm thuốc mua đồ bôi và xác trùng chỗ bị đánh rách một mãng da, đánh thêm vài roi nữa chắc cậu nhập viên mất, tự xử lý xong An Thiên lại vui vẻ chạy về dinh Thự,
Anh Thiên lại tung tăng cầm bịch thuốc chạy về dinh thự xa hoa kia, vừa vào đến cổng cậu đã nhanh chân chạy về phía khuôn viên kia của Đỗ Minh bỏ lại những ánh mắt thăm dò nhìn cậu như lúc nãy, bước tới cổng trang viên cậu điều chỉnh lại nhịp thở rồi bước đến phòng Đỗ Minh, vừa bước vào đã thấy đằng xa Đỗ Minh đang ngồi cho cá ăn, ánh mắt vô hồn như tâm thức đang lạc đến một nơi nào đó rất xa trong miền ký ức, cậu bước đến gần và Đỗ Minh như cảm nhận được mà quay đầu lại nhìn cậu, cậu chỉ vào tờ xác nhận của bưu cục tỏ ý đã gửi thư xong rồi nở nụ cười tươi với ông anh khó tánh, đáp lại sự nhiệt tình của cậu là cái gật đầu cùng gương mặt không biểu cảm rồi viết lên giấy note gì dó.
Nhổ cỏ, An Thiên đọc vỏn vẹn hai chữ rồi cũng bắt chước gật đầu với cậu chủ rồi dùng đôi chân khập khiễng của mình thẳng tiến vườn hoa, cậu thấy dụng cụ làm vườn bên chiếc xe đẩy, thiếu niên trẻ mang găng tay vào rồi lọ mọ tìm cỏ mà nhổ, bắp đùi có hơi thốn một chút nhưng cũng đã thoa thuốc rồi nên cũng không đau lắm.
Trời thì nắng mà chẳng có ô hay bóng mát bởi những nhánh thạch thảo và cẩm tú cầu cũng không cao hơn cậu là bao, còn chỗ có bóng mát duy nhất chính là dưới gốc Bạch Mai, cậu nhìn lại cánh tay của mình bị đánh lúc nãy thì chợt cảm thấy tê tê rồi, cho cậu thêm lá gan cậu cũng không dám, lỡ cậu qua đó biết đâu lại bị đánh hồn bay phách lạc nữa.
Thế là An Thiên chịu nắng chịu khát mà cắm đầu nhổ cỏ, cậu rất tỉ mỉ làm đến đâu sạch đến đó cậu đem hết lương tâm của mình mà làm còn lâu lâu nhìn lén về phía bên kia thấy cậu chủ của cậu vẫn đang ngồi thẫn thờ nhìn qua hướng cậu, nhưng không phải nhìn cậu mà nhìn về cây Bạch Mai kia, với gốc cây to bằng một vòng tay của An Thiên thì cậu khẳng định tuổi đời phải hơn chục năm rồi, cành lá thì xum xuê lâu lâu có cơn gió thổi qua làm tán cây xao động mang đến cho người xem cảm nhận được sự bình yên của nó, An Thiên có thể vẽ ra khung trời mùa Thu đẹp dịu nhẹ và yên bình trong ánh mắt, trở lại thực tại thì hiện trạng của cậu có vẽ không đúng lắm, nắng thật sự gắt mà cậu lại không có nón che nên mồ hôi rơi lả chả, khi đã ngồi làm được hơn nữa tiếng vì mỏi lưng nên đứng lên cậu liền cảm thấy đầu óc mình choáng váng và cảnh vật dần mơ hồ, mắt cậu nhoè đi cùng hình bóng phía đối diện đứng lên rồi cậu ngất xĩu.
An Thiên cảm nhận được vật gì đang chạm vào mặt mình, sau đó cậu cảm thấy rất khó thở và giật mình tỉnh dậy, thì hỡi ôi một con mèo trắng có đeo một chiếc chuông vang nhỏ đang ngồi trên ngực và liếm mặt cậu như cố đánh thức công chúa ngủ trong rừng vậy, sống đến hôm nay An Thiên cũng đã thật sự biết cảm giác của công chúa ngủ trong rừng là gì rồi, An Thiên ngồi dậy giữa vườn hoa cẩm tú cầu, chỗ lúc nãy cậu đã ngất xĩu.
"Con người đó là ác quỷ rồi, thấy người hoạn nạn mà không đưa tay cứu giúp, để mình nằm ở đây chẳng biết bao lâu rồi, sao trên đời lại có.
.
" An Thiên định chửi tiếp nhưng thật sự trên đời này có rất nhiều người khốn nạn, không chỉ riêng anh ta, không biết kiếp trước cậu có làm gì ác không nhưng tầng suất cậu gặp những người khốn nạn ngày càng cao rồi.
An Thiên đứng lên phủi phủi quần áo, phát hiện dưới chân chú mèo đang cọ cọ vào quần mình thì ôm bé mèo lên rồi cũng phủi cho nó rồi ôm nó vào nhà mát, cậu uống ngay ba ly nước liền rồi rửa mặt để tỉnh táo, cậu chưa ngồi nghĩ ngơi được năm phút thì có tiếng chuông từ phòng chính của Đỗ Minh, cậu thật sự khâm phục mức độ hành hạ của cậu chủ này, hèn gì ở đây không có ai làm cả mới đầu cậu còn định đổ oan cho người ở trên không quan tâm cậu chủ mà xem ra tại tính tình điên khùng này mới không có ai ở bên cạnh anh ta được.
Cậu chạy đến phòng chính, người đứng thẳng tay đưa trước trán như một binh sĩ đang chào cấp trên, cậu nhận một tờ giấy của đối phương với nội dung như sau: Hôm nay cho cậu về sớm, gian nhà mát cậu có thể dọn đến ở.
"Ủa, chuyện mình ngất xĩu lúc nãy không có nói gì sao? Không lẽ anh ta không thấy mình ngất ở đó? Nhưng mình thấy mơ hồ là anh ta đứng dậy mà, không lẻ anh ta không nhìn thấy mình, lại còn canh chính xác kéo chuông gọi cậu nữa, đây chính là âm mưu mà, hắn ta muốn giết mình làm phân bón chăm hoa đây mà.
" An Thiên gượng cười nở nụ cười công nghiệp "Dạ.
" rồi lê thân tàn ma dại bước về.
"Sao mặt cậu đen thui dậy a Thiên" Minh Nhật nhìn cậu bước vào với đôi chân bước cao bước thấp, An Thiên dựa vào cửa với khuôn mặt không thể đen hơn, Minh Nhật bước lại gần nhìn cậu bạn mình với trạng thái bất cần đời, cậu nắm hai bắp tay An Thiên lay người giúp cậu ta tỉnh táo thì:
"Úi, bỏ cái tay thối của cậu ra, tay tớ bị thương đó, để tớ vào tắm cái rồi ra kể ly kỳ chuyện cho cậu nghe.
" An Thiên nói xong đi lấy đồ vào nhà tắm.
An Thiên mặc một bộ đồ đá banh hơi rộng, loại một trăm nghìn ba bộ thì đủ biết An Thiên thắt chặt chi tiêu như thế nào, vừa nhìn Minh Nhật đã hoảng hốt khi cả tay và chân cậu điều có vết thương, mặt cậu thì nắng ăn đỏ rực, người bạn thanh tú của cậu rõ là sáng vẫn còn nhìn rất ngon cơ mà, sao lại thành ra thế này đây.
"Là ai bắt nạt cậu, có phải người làm cũ bắt nạt người lắm mới như cậu không? Mau nói với tớ để tớ nói Cha đến xử đẹp bọn chúng.
" Minh Nhật như một sói ca thương vợ khi nhìn thấy dáng người đáng thương này.
"Không phải họ đâu, khuôn viên của hắn chẳng có người làm nào lấy đâu ra mà ăn hiếp tớ.
" An Thiên vừa lau tóc vừa thản nhiên nói chuyện với Minh Nhật.
"Không lẽ lúc cậu về gặp côn đồ, mà cậu có gì để bọn chúng cướp ngoài nhan sắc này chứ.
" Minh Nhật tự nói tự sợ định vạch áo An Thiên kiểm tra thì bị An Thiên xua tay chặn lại.
"Cậu không nghĩ đến trường hợp hôm nay tớ làm cho ai à.
" An Thiên thiết nghĩ nên định hướng Minh Nhật thi vào đạo diễn, rất có tiềm năng và sáng tạo.
"Là anh họ tớ làm cậu ra nông nỗi này, sau có thể?" Minh Nhật lùi lại mấy bước, nghi ngờ nhân sinh lần nữa, không ngờ anh họ mình ra tay có phần độc ác vậy.
"Chính hắn, người cậu đã dùng năm triệu để mua chuộc tớ đến chăm sóc đấy, rất đáng năm triệu nha, việc xứng vơi lương lắm.
" An Thiên cầm cái ghế gỗ lên và hướng về phía Minh Nhật, hôm nay mình phải trả thù cội nguồn của mọi việc.
.
chính Minh Nhật.
"Này thì việc nhẹ lương cao, này thì ông anh họ tự kỷ, tớ phải đánh cho cậu sáng mắt ra là hắn không bị tự kỷ mà hắn bị điên rồi.
" An Thiên vừa mắng vừa chạy đến thì Minh Nhật cũng nhanh chân chạy ra khỏi cửa.
"Tớ xin lỗi mà, tớ không biết anh họ tớ tâm lý bạo lực lại mạnh đến thế.
" Minh Nhật vừa tẩu thoát ra cửa vừa luôn miệng giải thích, mặc kệ Minh Nhật giải bài thì An Thiên chỉ muốn đánh cậu bầm dập mới thỏa đươc cơn tức bản thân chịu đựng và cái tên hành hạ cậu sáng giờ:
"Đỗ Minh, tôi xem hai chúng ta ai lì đòn hơn ai, hứ.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...