Dịch Tiệp vẫn thấy thời gian không đủ cho mình học, khi nảy ra suy nghĩ này trong đầu, cô còn hơi bất ngờ, không ngờ cũng có ngày mình lại có ý thức học hành như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, so với những áp lực trong cuộc sống thì việc học hành có gì là vất vả đâu, cảm giác khi nỗ lực làm việc gì đó và được đền đáp như này khiến Dịch Tiệp cảm thấy rất quý giá.
Trên đường về phòng, Dương Văn Quân còn buồn bực hỏi Dịch Tiệp sao hôm nay học miệt mài thế, không truyền giấy qua lại với cô nàng trong giờ nữa.
Dịch Tiệp xoa trán, cuối cùng cũng biết cả tuần qua mình đã làm gì.
Cô không hiểu tại sao hai đứa đã ở cùng phòng ký túc xá với nhau rồi, gặp nhau hàng ngày mà vẫn có nhiều chuyện để nói đến vậy.
Dịch Tiệp ơi là Dịch Tiệp, hồi mười bốn tuổi mày nghĩ gì trong đầu thế hả?
Nhưng vì Dương Văn Quân là bạn thân nhất bây giờ của cô nên Dịch Tiệp vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tôi là nhờ dì có quan hệ mới vào trường được, nếu không cố gắng chăm chỉ thì chắc chắn sau này thầy chủ nhiệm sẽ có ý kiến đó.
Hơn nữa, tôi thấy ban cán sự lớp hay lén ghi tên các bạn khác, nói không chừng việc chúng ta truyền giấy cho nhau đã bị các cậu ấy thấy rồi, tên chúng ta sớm nằm trong danh sách bị ghi tên luôn rồi.
Nếu để thầy chủ nhiệm biết chuyện này thì rắc rối lắm, chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn chút đi.”
Dịch Tiệp chỉ nói sự thật, Trong lớp có rất nhiều tay trong do thầy Hà sắp xếp để giám sát các bạn khác.
Quyển sổ ghi tên các bạn mắc lỗi làm cho cả lớp khi nghe tin đều sợ mất mật ấy sẽ được công bố tầm hai tháng sau ngày khai giảng.
Trước đây Dịch Tiệp chẳng sợ gì cả, ngày nào cũng truyền giấy cho bạn học, tám chuyện, còn ăn vụng trong giờ học, kết quả là tên cô luôn có mặt trong sổ, cho nên sau khi sổ ghi tên được công khai là bị gọi phụ huynh ngay.
Còn Dương Văn Quân thì hình như ít phạm lỗi hơn, chỉ bị cảnh cáo miệng một lần, bởi vậy nhân lúc bi kịch còn chưa xảy ra, phải nhanh chóng tập trung học tập thì hơn.
Nghe Dịch Tiệp nói vậy, Dương Văn Quân tỏ vẻ không tin: "Không thể nào, sao mà chơi hiểm dữ vậy? Hèn gì lúc đi học tôi cứ thấy đám Viên Tĩnh Ngữ cứ nhìn trái ngó phải, hóa ra là đang ghi tên à? Ghét thật đó, tôi ghét nhất là mấy đứa mách lẻo!"
Dịch Tiệp thấy dáng vẻ tức giận của Dương Văn Quân đáng yêu cực kỳ, vỗ vỗ bàn tay mũm mĩm của cô nàng: "Thôi được rồi, chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn học hành là được, như vậy tụi nó cũng không bắt được lỗi gì đâu.
Giờ chúng ta làm nhiều bài tập vào, đến lúc học chính thức thì sẽ đỡ được bớt bài tập đấy, hơn nữa hôm nay trên lớp tôi thấy nhiều dạng bài lắm.”
Lúc này Dương Văn Quân chỉ cảm thấy Dịch Tiệp học đến ấm đầu luôn rồi, trợn to hai mắt nhìn cô, nhưng rồi lại thở dài: "Thôi được rồi, tôi nghe cậu vậy.
Nếu thầy chủ nhiệm mách mẹ tôi thì tôi sẽ bị mắng chết mất, nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi."
Cả hai vừa đi vừa cười nói, chẳng mấy chốc đã về đến ký túc xá, lúc đó là khoảng chín giờ bốn mươi.
Đến mười giờ sẽ tắt đèn phòng nên mọi người đều đến nhà vệ sinh múc nước rửa mặt đơn giản rồi lên giường nghỉ ngơi.
Dịch Tiệp ngủ ở giường dưới nên rất tiện, cô nằm trên giường nhẩm lại những từ tiếng Anh hôm nay mình đã học, không tham gia vào trò tâm sự tuổi hồng hằng đêm như thông lệ trong ký túc xá nữ.
Chẳng mấy chốc, chuông tắt đèn vang lên, ký túc xá lập tức tối om.
Cô quản sinh cầm đèn pin đi dọc ký túc xá để kiểm tra tình hình, mọi người đều im lặng giả vờ ngủ, chờ đến khi cô quản sinh đóng cửa lại và chắc chắn đã đi xa, mọi người lại líu ríu trò chuyện.
Dịch Tiệp không biết mình thiếp đi từ khi nào, một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, trước giờ chuông báo thức reo không lâu thì Dịch Tiệp đã thức giấc, lâu lắm rồi cô chưa được trải qua cảm giác yên ổn như bây giờ, như thể cả người đang tràn đầy năng lượng không thể dùng hết.
Cô sợ đánh thức bạn cùng phòng nên nhìn đồng hồ trên giường xem thử còn mấy phút nữa thì chuông sẽ reo, chờ chuông vang lên cô mới dậy.
Dịch Tiệp đeo chiếc đồng hồ lên tay, đưa lên ngắm nghía rồi gật gù hài lòng.
Chiếc đồng hồ này là quà của chị họ bên ngoại ở thành phố C, chị ấy dùng được hai năm thì tốt nghiệp cấp ba, bác ruột mua cho chị một chiếc mới nên chiếc cũ được tặng lại cho cô.
Lúc ấy Dịch Tiệp còn chê chiếc Deesio màu đen có dây đồng hồ bằng nhựa này xấu, giờ nghĩ lại mới thấy lúc trước gu của mình thật chẳng ra gì.
Có điều nghĩ lại cũng đúng thôi, nhìn vào cái vali quần áo sặc sỡ của mình mà xem, đúng kiểu thời trang không giống ai.
Dịch Tiệp mong sao mau được phát đồng phục chứ cô thật sự không mặc nổi mấy bộ quần áo đó nữa.
Hôm qua cô còn phải lục tung cả vali mới tìm được một chiếc áo phông khá đơn giản và quần short bằng jeans.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...