Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba Tôi Dương Danh Thành Tựu


“Chiếc vòng tay này đẹp quá, lần sau tớ cũng phải tới thị trấn nhỏ Lạc Du mà cậu nói.

Cậu không biết đâu, lần này tớ cùng ba mẹ tới Quế Lâm, bên cạnh đều là những người lớn tuổi, sáng nào cũng đi ngắm cảnh núi non.

Cảnh đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng tớ chẳng thấy hứng thú chút nào, chẳng vui gì cả.

Tớ có mang cho cậu một bộ thẻ đánh dấu trang sách này, cậu xem thử đi.”
Dịch Tiệp vốn thích vẽ tranh phong cảnh thực tế, nên rất thích bộ thẻ đánh dấu trang sách này: "Vẫn là cậu hiểu tớ nhất, à đúng rồi, cậu đã làm xong bài tập chưa? Vừa rồi tớ có nghe nói là sẽ chọn ngẫu nhiên bài tập của 15 học sinh sau kỳ nghỉ để tiến hành kiểm tra.

Cậu đừng có viết bừa đấy."
Dương Văn Quân nghe xong thì hoảng hốt, cô nàng đã viết bừa khá nhiều, thế là lập tức cầu cứu Dịch Tiệp.


Dịch Tiệp không thể từ chối trước sự làm nũng của cô nàng, nên nói sẽ chỉ giúp đỡ lần này, cô không muốn Dương Văn Quân hình thành thói quen chép bài tập, điều đó không tốt.
Dương Văn Quân tỏ vẻ đáng thương hứa với Dịch Tiệp, cô nàng biết rõ Dịch Tiệp luôn nghiêm khắc cũng như thúc giục mình tiến bộ trong việc học.

Chỉ là hôm nay thực sự hết cách rồi, cô nàng không chịu nổi cơn thịnh nộ của thầy chủ nhiệm đâu.
Thế là cô nàng cúi đầu sửa bài tập, chép hết thì không được, chỉ có kẻ ngốc mới chép y xì.

Nên cô nàng chép một nửa sửa một nửa, rồi viết thêm một số cách giải bên cạnh đề, như vậy thầy cô sẽ không phát hiện.
Dịch Tiệp nhìn thấy sự thông minh của cô nàng trong việc này, thì nhớ trước đây mình cũng từng như vậy, thậm chí còn hơn.

Cô đảo mắt: "Tớ còn có một bất ngờ khác dành cho cậu."
Dương Văn Quân ngẩng đầu hỏi: "Gì thế?"
Dịch Tiệp đặt bức ảnh có chữ ký của Ôn Hinh Nhã trước mặt cô nàng: "Cậu xem đây là cái gì?"
Dương Văn Quân nhảy cẫng lên tại chỗ: "Ảnh có chữ ký của Ôn Hinh Nhã!" Rồi thấy các bạn trong lớp đều nhìn chằm chằm mình, cô nàng hạ giọng nói: "Đây là thật sao?"
Dịch Tiệp lườm cô nàng: "Tớ tận mắt nhìn chị ấy tự tay ký đấy.

Dù sao thì tới lúc đó cậu cứ theo dõi chương trình truyền hình mới của chị ấy thì sẽ biết."
Dương Văn Quân vui mừng khôn xiết, vừa định đưa tay lấy thì Dịch Tiệp lại cất bức ảnh đi, nghiêm túc nói: "Nếu từ nay trở đi cậu hứa nghiêm túc hoàn thành bài tập, tớ sẽ đưa cho cậu, hơn nữa sẽ nghĩ cách giúp cậu có được ảnh có chữ ký của nhiều ngôi sao khác.

Dù sao thì tớ có quan hệ, cậu biết mà, tớ không nói khoác đâu.

Nhưng! Nếu cậu vẫn như trước đây, thì tớ sẽ không đưa bức ảnh có chữ ký này cho cậu."
Dương Văn Quân bị Dịch Tiệp hù tới choáng, sau khi đắn đo suy nghĩ một lúc thì gật đầu đồng ý với yêu cầu của Dịch Tiệp.


Dịch Tiệp vỗ vai khích lệ cô nàng, rồi vui vẻ trở về chỗ ngồi, để lại một mình Dương Văn Quân buồn bã tiếp tục làm bài tập.
Các bạn trong lớp đã đến gần đủ, lớp trưởng lấy bài thi giữa kỳ lấy từ phòng làm việc về, phát cho từng người.
Trước đó Bay Bay đã nói thành tích nhất khối của cô cho cô biết, nên tâm trạng của Dịch Tiệp không mấy dao động.

Khi các bài thi phát ra hết, Dịch Tiệp liếc nhìn thành tích của từng môn.
Ngữ Văn: 145, Toán: 148, Tiếng Anh: 146
Khoa học tự nhiên: 294 (Vật lý: 98, Hóa học: 97, Sinh học: 99)
Khoa học xã hội: 285 (Chính trị: 92, Lịch sử: 96, Địa lý: 97)
Dịch Tiệp đã ngẩn ra vài giây khi nhìn thấy điểm số.

Cô biết mình làm bài tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này, vượt xa so với mong đợi của cô, đặc biệt là điểm các môn Khoa học tự nhiên và Toán.

Quả là có làm thì mới có ăn.
Mạnh Khiết cũng bị điểm số của Dịch Tiệp làm cho khiếp sợ, cô ấy xem đi xem lại bài thi của Dịch Tiệp, rồi cảm thán học bá* quả nhiên đáng sợ như vậy.

*Cách gọi học sinh xuất sắc nhất
Chỉ trong vài phút, thành tích của Dịch Tiệp đã lan truyền khắp lớp.

Kể từ lần nhất khối trước đó, mọi người đã bắt đầu chú ý đến thành tích của cô, nhiều học sinh giỏi cũng âm thầm coi cô là mục tiêu mình muốn vượt qua.
Lần trước có thể nói là do bản thân bất cẩn, chưa quen với chuyển tiếp từ trung học cơ sở lên trung học phổ thông, nhưng lần này khi thấy thành tích xuất sắc của Dịch Tiệp vượt xa thành tích của mình, thì mọi người đều tâm phục khẩu phục, người ta đúng là một học bá thực thụ mà.
Hầu hết bài thi của Dịch Tiệp đều đã được mượn, bởi vì bài thi của cô có thể dùng làm đáp án chính xác, có thể đối chiếu và sửa lại các lỗi sai.
Một cậu học sinh đầu đinh cầm bài thi Toán tới hỏi bài Dịch Tiệp.

Cậu ấy chính là học bá khoa Lý khen ngợi Dịch Tiệp lần trước Vương Phong.

Dịch Tiệp kiên nhẫn giải thích, khả năng tiếp thu của Vương Phong rất nhanh, vừa nghe Dịch Tiệp giải thích cách giải, thì đã biết làm thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận