Dịch Tiệp không nói gì, bà ta thậm chí còn muốn đổ oan lên đầu cô.
Tất cả mọi người trong phòng thi cũng không dám lên tiếng, cả phòng im phăng phắc đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Dịch Tiệp không hề sợ hãi mà phản bác: “Chẳng lẽ cứ là giáo viên thì được phép vu khống học sinh như vậy ạ? Mọi việc đều cần có bằng chứng, nếu chỉ dựa vào những lời suy đoán vô căn cứ thì chẳng lẽ thẩm phán cũng có thể kết án dựa trên tưởng tượng sao.
Hơn nữa, làm bất cứ việc nào cũng phải có lý do, cô vô lý như vậy, em bất bình nên mới lên tiếng, thứ cho em nói thẳng, em thật sự không rõ mình sai ở đâu.
Hơn nữa, cô có biết nếu hình phạt này của cô được thực hiện sẽ dẫn đến hậu quả gì không? Có thể gây ảnh hưởng đến bài thi tiếp theo của các bạn ấy, ảnh hưởng đến thành tích, không còn tự tin trong học tập, và thậm chí còn bị cô nghi ngờ gian lận.
Nghiêm trọng hơn còn có thể khiến các bạn ghét học.
Cô có chịu trách nhiệm cho những chuyện đó được không? Các bạn mới chỉ học lớp mười, một câu nói nhẹ nhàng của cô bây giờ có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời các bạn.
Không phải cô nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói sao?”
Có lẽ vì trong phòng quá căng thẳng nên khi một bạn học sinh từ phòng khác đi ngang qua, thấy tình hình giương cung bạt kiếm trong phòng bèn chạy đi báo cáo với giáo viên.
Trước khi Quý Thanh tiến tới chỗ Dịch Tiệp định ra tay với cô, thầy Hà đã đến chắn trước mặt Dịch Tiệp, cau mày hỏi Quý Thanh: "Cô Quý, cô đang làm gì vậy?"
Quý Thanh lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút: “Nó vô lễ với người lớn, tôi chỉ định dạy nó thế nào là tôn sư trọng đạo thôi ấy mà.
Chủ nhiệm Hà, anh không thể thiên vị nó vì nó là học trò của anh được chứ.”
Lão Hà liếc bà ta một cái, xoay sang hỏi Dịch Tiệp: “Dịch Tiệp, em nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?” Thái độ coi thường của lão Hà khiến Quý Thanh thầm oán hận trong lòng.
Dịch Tiệp kể lại sự việc từ đầu đến cuối một lần, lão Hà trầm ngâm suy nghĩ, lại hỏi Viên Tĩnh Ngữ và hai bạn học sinh kia một lần nữa, cuối cùng gõ nhịp nói: “Tạm thời không trừ điểm hai bạn học này.
Tiếp theo còn phải thi hai môn nữa, mọi chuyện cứ chờ sau khi kết thúc kỳ thi rồi nói.
Các bạn học sinh cứ yên tâm, trường chúng ta sẽ không bao giờ để các bạn chịu oan.”
Quý Thanh còn muốn nói thêm, nhưng lão Hà đã ngăn lại ngay: “Cô Quý, có gì chúng ta xuống phòng giáo vụ rồi nói sau, đừng ở đây cản trở mọi người.”
Quý Thanh tức tối thu hết bài thi, phất tay áo rời khỏi phòng học.
Trước khi lão Hà ra ngoài, ông ấy vỗ vỗ vai Dịch Tiệp dặn cô cố gắng thi tốt, Dịch Tiệp cảm động gật đầu.
Lão Hà đi rồi, tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái lên cho Dịch Tiệp, ngoại trừ những học sinh lớp 433 vẫn giữ im lặng, dù sao người cãi nhau với cô là giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ.
Vương Phong, cậu học sinh giỏi Khoa học tự nhiên của lớp 427 vẫn luôn kiệm lời cũng lên tiếng khen ngợi Dịch Tiệp: “Dịch Tiệp, vừa rồi cậu ngầu quá! Cái bà cô khùng kia toàn mang giày cao gót đi tới đi lui trong giờ thi đã phiền gần chết rồi, giờ còn vô lý như vậy nữa.
Nghe cậu lên tiếng như vậy tôi cũng sướng lây!” Mọi người xung quanh đều đồng ý.
“Đừng để loại giáo viên này ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta, chờ đến khi kỳ thi này kết thúc rồi, mọi người muốn thảo luận gì thì nói sao.
Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải giữ quyền lợi của mình chứ.”
“Đúng vậy, chúng ta cứ lo ôn tập thi cho tốt đã, đừng quá kích động.” Viên Tĩnh Ngữ ở bên cạnh cũng hỗ trợ hòa hoãn bầu không khí, Dịch Tiệp cảm kích nhìn cô ấy một cái, Viên Tĩnh Ngữ đáp lại bằng một nụ cười.
Bành Nga Nhụy và bạn học sinh học lớp thường kia đều nhìn Dịch Tiệp bằng ánh mắt cảm kích.
Dịch Tiệp đưa tay ra hiệu bọn họ cố lên, hai người không còn bối rối sợ hãi nữa, về chỗ tập trung ôn tập.
Bởi vì sự cố này nên hai môn tiếp theo không xuất hiện vấn đề gì nữa, thời gian như nhấn nút tăng tốc.
Sau khi thi xong, Dịch Tiệp vừa trở lại lớp học đã bị các bạn cùng lớp vậy quanh, dù có chung phòng thi hay không cũng đều xúm lại muốn hóng hớt.
Dương Văn Quân kéo kéo tay áo Dịch Tiệp, nhìn Dịch Tiệp với vẻ lo âu, Dịch Tiệp trấn an cô nàng bằng cách cầm ngón út cô nàng lắc lắc mấy cái, ý bảo mình không sao cả.
Viên Tĩnh Ngữ gõ gõ cây thước dạy học lên bục giảng để giữ kỷ luật lớp.
Mọi người đành kìm nén trong lòng, trộm viết giấy trao đổi với người bên cạnh.
Không bao lâu sau, lão Hà đến lớp gọi Dịch Tiệp và Bành Nga Nhụy cùng ra ngoài.
Lão Hà dẫn hai người đến văn phòng, vừa đi vừa an ủi: "Đừng sợ, có thầy ở đây, không ai dám bắt nạt các em!" Dịch Tiệp được trấn an nên không sợ chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...