Mình đã quay trở lại thời cấp ba sao? Hay là đang nằm mơ, nếu là đang nằm mơ, vì sao lại chân thật như vậy? Lúc Dịch Tiệp còn đang mê mang, hai người không hay biết mà đã đi đến cửa phòng y tế.
Dương Văn Quân nói với nhân viên y tế trường học về tình huống của Dịch Tiệp, nhân viên y tế trường học lấy ra một lọ nước Hoắc Hương Chính Khí đưa cho Dịch Tiệp, Dịch Tiệp nhăn mày lại, nếu như là mơ hẳn là sẽ không nếm được vị gì.
Cô vặn nắp bình ra, ngửa đầu uống.
Dương Văn Quân bên cạnh chỉ thiếu điều viết luôn hai chữ hảo hán ở trên mặt.
Khi hương vị nồng nặc xốc lên tận não ùa thẳng vào mũi, Dịch Tiệp tin rằng mình không nằm mơ, mình thật sự đã sống lại giống như trong truyện tiểu thuyết từng viết, niềm vui to lớn hòa lẫn với vị thuốc đắng nồng đồng thời truyền thẳng vào não cô.
Nhân viên y tế trường học bảo cô nằm trên giường ở phòng y tế nghỉ ngơi một hồi, hơn nữa còn tốt bụng mở cả điều hòa, Dương Văn Quân lại bị đuổi ra khỏi phòng y tế một cách vô tình, huấn luyện quân sự còn muốn lười biếng nữa hả, đó là điều không thể xảy ra.
Dịch Tiệp nằm ở trên giường nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra, trong lòng trở nên sáng tỏ, mình đã quay về thời gian huấn luận quân sự trong năm 2012 khi vừa mới khai giảng năm lớp mười.
Dường như trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy, trong lúc huấn luyện quân sự bởi vì việc huấn luyện quá tàn nhẫn nên cô bị cảm nắng, té xỉu rồi được đưa đến phòng y tế nghỉ ngơi nửa ngày, hình như là chuyện xảy ra trong khoảng một tuần huấn luyện quân sự, vậy nói cách khác chỉ còn một tuần nữa mới kết thúc kỳ huấn luyện quân sự.
Không ngờ chuyện thần kỳ như vậy mà cũng có thể xảy ra ở trên người mình, Dịch Tiệp đã bình tĩnh lại từ trong sự kinh ngạc.
May nhờ có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng nhiều năm khiến cô có thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, nếu đã cho cô cơ hội này, vậy đời này chắc chắn phải phải lật ngược lại tất cả mọi cực khổ, ít nhất là có thể sống một cuộc đời thật xuất sắc.
“Tất cả những điều không tốt đều đã qua đi.” Cô nói với bản thân.
Dịch Tiệp nhớ lại ký ức trong đầu, cô vừa lên lớp mười, học kỳ một đang ở ký túc xá của trường học.
Mẹ vẫn đang làm công ở một khách sạn trong thành phố C, em trai sống nhờ ở nhà dì cả trong huyện, sáu tháng cuối năm, khách sạn giảm biên chế, mẹ thất nghiệp phải quay về huyện, thuê một căn nhà hai phòng một sảnh nho nhỏ ở đó, sống cùng em trai.
Trong năm đó, nhờ có hormone tuổi dậy thì quấy phá, Dịch Tiệp vô tri không sợ gì, học theo người ta yêu sớm, trạng thái học tập vốn đã không vững từ sau khi bố qua đời vào năm học lớp tám, lên cấp ba lại càng xuống dốc không phanh, cuối cùng chọn bừa một chuyên khoa cho qua loa xong chuyện.
vẫn nhớ khi ấy mẹ thường than thở rằng rõ ràng lúc Dịch Tiệp thi lên cấp hai có thể nắm được vị trí đứng đầu dễ như trở bàn tay, vì sao sau này lại trở thành như vậy, trong giọng nói đều ẩn chứa sự nuối tiếc và ảo não.
Đúng vậy, vì sao lúc ấy bản thân lại không hiểu chuyện như vậy chứ.
Rõ ràng đã biết sau khi bố qua đời, một mình mẹ phải nuôi nấng mình và em trai khó khăn nhường nào, thế mà cuối cùng vẫn không có ý thức con nhà nghèo phải gánh vác gia đình.
Sai một li, đi một dặm.
Cô nhất định sẽ không đi nhầm đường nữa! Trước tiên cứ phải chăm chỉ học hành đã, đặt nước cờ đầu tiên cao hơn một chút, những chuyện khác cứ từ từ.
Nghĩ ngợi một hồi, Dịch Tiệp chìm vào giấc ngủ, cuối cùng là nhân viên y tế trường học đánh thức Dịch Tiệp.
Ngủ một giấc ngon lành trong phòng điều hòa, Dịch Tiệp cảm giác bản thân đã vô cùng tỉnh táo, kim đồng hồ treo tường đã chỉ vào số năm, chắc hẳn mọi người đều đã về ký túc xá, sáu giờ rưỡi tối bọn họ sẽ bắt đầu tiết tự học buổi tối.
Không sai, mặc dù vẫn chưa bắt đầu đi học, lớp chọn đã yêu cầu học sinh kiên trì tham gia tiết tự học buổi tối mỗi ngày, sách giáo khoa và tài liệu môn học, sách luyện tập đều đã phát hết, buổi tối sẽ có các thầy cô thay phiên nhau giám sát bọn họ tự học.
Ôi, cái cuộc sống quen thuộc mà lại đau khổ thời cấp ba này.
Cô tìm được ký túc xá theo ký ức, đẩy cửa ra lại nhìn thấy những người bạn cùng phòng thời cấp ba quen thuộc đang ngồi tán gẫu với nhau, Dương Văn Quân ngồi đối diện cửa, đứng giữa mấy nữ xinh, hô lên một tiếng dõng dạc hùng hồn.
Nhìn thấy Dịch Tiệp đi vào cửa, ánh mắt sáng lên: “Dịch Tiệp, cậu về rồi!” Mọi người nghe thấy lời cô nàng nói, đồng thời nhìn ra cửa.
Bạn cùng phòng Cát Ninh quan tâm hỏi: “Cậu đã đỡ chưa?” Dịch Tiệp gật đầu xem như trả lời, mọi người yên tâm hơn nhiều, không sao là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...