Anh chỉ nắm tay Đồng Minh Khải xếp hàng, còn kể chuyện để giết thời gian cho cậu bé.
Trong lúc chờ đổi trò chơi, anh còn đi mua một chai nước ngọt cho Đồng Nguyệt Hân và Đồng Minh Khải.
"Khải Khải còn nhỏ, chưa thể tự uống hết cả chai," anh giải thích lý do chỉ mua một chai.
Đồng Nguyệt Hân hiểu, nhưng vẫn hỏi: "Anh không mua cho mình sao?"
Sao chỉ nghĩ đến hai mẹ con cô vậy?
Lục Phong Thiên thoáng sững lại, sau đó lắc đầu, nói: "Không cần, anh chỉ cần uống nước thường là được rồi."
Thứ nhất là anh không có thói quen uống nước ngọt, thứ hai, lúc mua, trong đầu anh chỉ nghĩ đến Đồng Nguyệt Hân và Đồng Minh Khải, hoàn toàn quên bản thân mình.
Nhìn vào biểu cảm của anh, Đồng Nguyệt Hân có thể đoán được tám chín phần, không khỏi bật cười.
Cô để Đồng Minh Khải uống vài ngụm, sau đó mới uống vài ngụm nhỏ, trong chai vẫn còn hơn nửa chai.
Cô liền đưa cho Lục Phong Thiên: "Xếp hàng lâu vậy, nắng nóng như thế, chắc anh cũng khát rồi.
Nếu anh không ngại, thì uống hết phần còn lại đi."
Dĩ nhiên là anh không ngại, ở trong quân đội, việc uống chung một chai nước với đồng đội là chuyện rất bình thường.
Không suy nghĩ nhiều, anh nhận lấy và uống ngay.
Đồng Nguyệt Hân nhìn yết hầu anh chuyển động, không khỏi cảm thán trong lòng.
Người đàn ông này thực sự rất điển trai.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Đồng Minh Khải lại chọn trò chơi cuối cùng trong công viên: vòng xoay ngựa gỗ.
Vì Đồng Minh Khải còn quá nhỏ, nên không thể tự ngồi, trước giờ vẫn luôn là Đồng Nguyệt Hân ngồi cùng cậu bé.
Vốn dĩ Đồng Nguyệt Hân định bế Đồng Minh Khải lên, nhưng chưa kịp động tay, Lục Phong Thiên đã nhanh chóng bế cậu bé lên ngựa.
Vòng xoay ngựa gỗ không quá thấp, thấy Đồng Minh Khải đã ngồi ổn định, Đồng Nguyệt Hân định tự mình leo lên.
Nhưng không ngờ, cô bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, chưa kịp phản ứng thì đã được Lục Phong Thiên bế lên ngựa.
Anh không hề đỏ mặt hay thở dốc, như thể vừa bế không phải một người lớn mà chỉ là một mâm thức ăn.
Đồng Nguyệt Hân kinh ngạc vô cùng.
Lục Phong Thiên lại tự nhiên như không có chuyện gì, sau khi bế hai mẹ con lên, anh đứng chờ bên cạnh.
Suốt lúc ngồi trên ngựa gỗ, mặt Đồng Nguyệt Hân không lúc nào hết nóng bừng, thậm chí không thể tập trung vào trò chơi, trong đầu chỉ nghĩ về bàn tay ấm áp của anh.
Sau khi vòng quay kết thúc, Lục Phong Thiên lại như trước, bế Đồng Minh Khải xuống.
Sợ rằng chuyện vừa rồi lại lặp lại, nhân lúc anh đang bế Đồng Minh Khải, Đồng Nguyệt Hân vội vàng tự leo xuống.
Khi Lục Phong Thiên quay lại, thấy cô đã đứng dưới đất.
Đôi tay vừa định đưa ra, anh ngượng ngùng thu về, nắm chặt thành nắm đấm, lòng không khỏi có chút thất vọng.
Hai người dẫn theo cậu bé chơi đủ các trò trong công viên, sau vài giờ chơi đùa, Đồng Minh Khải bắt đầu kiệt sức, họ mới chuẩn bị về nhà.
Cậu bé nắm tay cả hai, vừa đi ra khỏi khu vui chơi vừa nghiêng đầu nhìn Lục Phong Thiên, ngây thơ hỏi: "Cha ơi, sao bây giờ cha mới xuất hiện vậy? Con cứ nghĩ mình khác các bạn, không có cha."
Lục Phong Thiên nhìn Đồng Nguyệt Hân một cái, thầm nghĩ chắc cô chưa từng nhắc đến chuyện này với cậu bé.
Anh bèn tìm một lý do hợp lý: "Vì cha phải đi công tác xa, giờ cha về rồi, sẽ thường xuyên đến thăm con."
Đồng Minh Khải ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi thêm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...