Dường như người này không nhìn thấy ai ở cửa, liền trực tiếp đẩy cửa vào.
Bước chân cô gấp gáp, suýt nữa đã đâm sầm vào người Lục Phong Thiên.
May mà phản xạ của Lục Phong Thiên nhanh nhạy, dù đang bế Lục Miêu Miêu nhưng anh vẫn nhanh chóng né sang một bên, nên không có "tai nạn" nào xảy ra.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi vội quá, không đụng trúng anh chứ?" Đồng Nguyệt Hân liên tục xin lỗi.
Tuy nhiên, khi nói lời xin lỗi, ánh mắt cô vẫn tìm kiếm bóng dáng con trai mình trong lớp.
Đồng Minh Khải tất nhiên đã nhìn thấy Đồng Nguyệt Hân từ sớm, cậu bé hớn hở chạy đến, vui vẻ gọi: "Mẹ!"
"Mẹ đây!" Đồng Nguyệt Hân nhanh chóng ngồi xuống, xoa xoa đầu Đồng Minh Khải, ánh mắt đầy áy náy: "Xin lỗi con nhé, mẹ đến muộn, Khải Khải đợi mẹ có sốt ruột không?"
Đồng Minh Khải ngoan ngoãn lắc đầu.
Lúc này, Lục Miêu Miêu vẫn ngồi trong lòng Lục Phong Thiên, nghe thấy vậy liền cười tươi tiếp lời: "Cậu ấy không sốt ruột đâu ạ, cậu ấy còn nói với cháu là dì bận việc nên không có thời gian đến đón cậu ấy, ngoan lắm cơ.
"
Nói xong, Lục Miêu Miêu cũng rất ngoan ngoãn chào hỏi Đồng Nguyệt Hân, mỉm cười nói: "Cháu chào dì ạ.
"
Nhìn cô bé nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt, Đồng Nguyệt Hân nhận ra ngay đây là cô bé lúc sáng.
Thấy hai đứa trẻ chơi với nhau vui vẻ, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp lại Lục Miêu Miêu: "Chào cháu.
Cháu cũng về muộn vậy à?"
Lục Miêu Miêu cười gật đầu: "Dạ vâng ạ~"
Sau màn chào hỏi, Đồng Nguyệt Hân nói chuyện với giáo viên rồi dắt tay Đồng Minh Khải chuẩn bị về nhà.
Lúc này, Đồng Minh Khải nũng nịu chào Lục Phong Thiên: "Cháu chào chú ạ.
"
Nghe thấy lời của Đồng Minh Khải, Đồng Nguyệt Hân mới nhận ra ở đây vẫn còn một người đàn ông mà cô suýt va phải khi nãy.
Chỉ có điều, vừa mới liếc nhìn một cái, Đồng Nguyệt Hân đã hơi sững sờ.
Người đàn ông này… sao lại trông giống Khải Khải khi lớn lên thế?
Đồng Nguyệt Hân đã sống lại, biết được dáng vẻ của con trai mình khi trưởng thành, nên vừa nhìn là cô đã liên tưởng ngay đến hình ảnh Khải Khải trong tương lai.
Sau đó, cô nhìn lại Lục Phong Thiên, rồi lại nhìn con trai mình, tuy bé con mới hai tuổi, nhưng sao càng nhìn càng thấy giống?
Tuy nhiên, thế giới rộng lớn, có một hai người trông giống nhau cũng là chuyện bình thường.
Đồng Nguyệt Hân không nghĩ nhiều, sau khi xin lỗi Lục Phong Thiên thêm lần nữa, cô dắt Đồng Minh Khải rời khỏi.
Hai mẹ con vừa ra khỏi cửa lớp, Đồng Nguyệt Hân đã áy náy giải thích: "Xin lỗi nhé, để Khải Khải đợi mẹ lâu quá.
Mẹ định đến đón sớm nên đi đường tắt, kết quả là lại lạc đường.
"
Tuy rằng Đồng Minh Khải biết mẹ bận rộn, không phải không cần cậu, nhưng khi nhìn thấy Lục Miêu Miêu cũng được đón về, trong lòng cậu vẫn có chút tủi thân.
Cậu tự nhủ rằng mẹ bận rộn, nhưng vẫn muốn Đồng Nguyệt Hân cho cậu một lý do.
Nhưng khi nghe lý do, cậu lại không ngờ đó lại là lý do này.
Mẹ đến cả đường đến trường mẫu giáo cũng đi nhầm, đúng là cần cậu bảo vệ rồi!
Lục Phong Thiên lái xe tới, trước khi lên xe, anh còn nhìn theo bóng dáng của Đồng Nguyệt Hân một lần nữa.
Lúc ở trong lớp, nhìn góc nghiêng của người này, anh đã cảm thấy quen thuộc, bây giờ nhìn lại càng thấy hình như mình đã gặp ở đâu đó, nhưng dù cố nhớ, anh vẫn không tài nào nhớ ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...