Hiệu trưởng là một phụ nữ lớn tuổi.
Bà ấy nhìn Khải Khải, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cậu bé tên là gì?”
“Bé tên là…”
Đồng Nguyệt Hân suýt nữa nói ra cái tên “Lục Minh Khải,” nhưng nghĩ đến Lục Chí Dĩnh, cô liền nuốt lại, mỉm cười đáp: “Tên là Đồng Minh Khải.”
Hiệu trưởng mỉm cười: “Được rồi, vậy Minh Khải, ngày mai con có thể bắt đầu đến trường mẫu giáo.
Một lát nữa, cô sẽ bảo giáo viên nói với phụ huynh những điều cần lưu ý, cũng như giờ đến và giờ tan học.”
Đồng Nguyệt Hân liên tục cảm ơn: “Cảm ơn cô nhiều lắm.”
Trong khi giáo viên giải thích chi tiết cho Đồng Nguyệt Hân, Khải Khải ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe mà không hề gây rối hay quấy khóc.
Thấy vậy, giáo viên cũng tỏ ra yêu mến và trấn an cậu bé rằng không cần lo lắng.
Ngày hôm sau là ngày đầu tiên Khải Khải chính thức đi học.
Mặc dù ở nhà Khải Khải đã đồng ý rất vui vẻ, nhưng đến khi đến trường, cậu bé vẫn có chút lo lắng.
Nhìn dòng người tấp nập, bao gồm cả các phụ huynh và các bạn nhỏ, Khải Khải nắm chặt tay của Đồng Nguyệt Hân, khuôn mặt đáng yêu hiện rõ sự căng thẳng, trông như một chiếc bánh bao nhỏ.
Thấy vậy, Đồng Nguyệt Hân dịu dàng an ủi: “Khải Khải làm sao vậy? Hôm qua mình đã gặp hiệu trưởng và cô giáo rồi mà, con rất thích họ, đúng không?”
Khải Khải căng thẳng gật đầu.
Chưa kịp nói thêm gì, một bé gái nhỏ nhắn, mặc váy công chúa màu hồng phấn, bất ngờ chạy đến.
Đồng Nguyệt Hân chưa kịp nhìn kỹ cô bé thì đã thấy bé gái đứng trước mặt Khải Khải, nghiêng đầu ngắm nghía cậu, rồi cất giọng ngọt ngào: “Tớ chưa gặp cậu bao giờ.
Cậu là bạn mới phải không? Cậu đẹp trai quá!”
Khải Khải từ trước đến nay chỉ quen sống với gia đình, chưa từng gặp cô bé nào như vậy, nên lập tức ngây người, không biết phải làm gì, chỉ tròn xoe mắt nhìn cô bé.
Điều bất ngờ là cô bé không hề ngại ngùng, thậm chí còn rút ra một thanh sô-cô-la xinh xắn từ túi mình, đưa cho Khải Khải: “Cậu đẹp trai thế này, tớ thích cậu! Đây là sô-cô-la cho cậu, chúng mình sẽ làm bạn nhé.”
Lời nói thẳng thắn của cô bé làm Khải Khải sững sờ, không biết phải đáp lại thế nào, thậm chí còn hơi sợ hãi mà trốn sau lưng Đồng Nguyệt Hân.
Đồng Nguyệt Hân cũng không nhịn được cười, vỗ nhẹ đầu Khải Khải và dịu dàng khích lệ: “Khải Khải đến trường mẫu giáo để kết bạn với các bạn nhỏ khác mà.
Giờ bạn nữ đã đến chào con trước rồi, con cũng phải mạnh dạn lên, kết bạn với bạn ấy, được không?”
Nghe mẹ nói vậy, Khải Khải mới rụt rè nhận lấy thanh sô-cô-la từ tay cô bé, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu, tớ… tớ tên là Đồng Minh Khải.”
Cô bé rõ ràng rất hoạt bát, cất giọng lanh lảnh: “Tớ tên là Lục Miêu Miêu! Cậu học lớp nhỏ à? Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến trường phải không?”
Đồng Minh Khải gật đầu đầy rụt rè.
Lục Miêu Miêu lập tức nắm tay Khải Khải, kéo cậu đi vào trường mẫu giáo: “Vậy đi thôi, tớ dẫn cậu đến lớp.
Tớ cũng học lớp nhỏ, từ nay chúng mình sẽ là bạn học!”
Đồng Nguyệt Hân nhìn theo bóng dáng Đồng Minh Khải được cô bé kéo vào trong trường, thấy con nhanh chóng có được người bạn đầu tiên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...