Nhìn ống tiêu trong tay y, Chung Khiêm Đức hơi giật mình, lại rất nhanh liền nhếch miệng cười đưa tay ra.
Mà nhìn nụ cười của hắn, bàn tay đang nắm ống tiêu bằng tử trúc của Lưu Du siết chặt, sau đó chỉ thoáng chốc liền đặt vào tay Chung Khiêm Đức.
Trong thiên lao tĩnh lặng đến đáng sợ, Chung Khiêm Đức chỉnh lại xích sắt trên người, sau đó mới cúi đầu thổi tiêu.
Thanh âm thê lương bay bổng vang lên bên tai, nhìn Chung Khiêm Đức buông rũ hai mắt, vẻ mặt chăm chú thổi tiêu, Lưu Du cầm bầu rượu bên cạnh, chậm rãi uống.
Bình thường y rất ít khi uống rượu, có vài lần đều là cùng với người trước mặt.
Vừa rồi nhất thời uống quá mau, cho nên mới khiến mình vạn phần chật vật.
Nhưng giờ phút này vững vàng nắm chặt bầu rượu trên tay, y cũng rốt cuộc không để sánh ra một giọt, không lãng phí một giọt nào.
Đã mấy năm trời không chạm tới ống tiêu, cho nên lúc đầu Chung Khiêm Đức thổi có chút gắng sức, nhưng rất nhanh chóng hắn liền rơi vào trạng thái say mê.
Lắng nghe tiếng Lưu Du phẩm rượu, nắm trúc tiêu trong tay, Chung Khiêm Đức chậm rãi bình tĩnh xuống, chậm rãi quên hết mọi sự tình.
"Lưu huynh ---" Một khúc hoàn tất, Chung Khiêm Đức cười ngẩng đầu, nhưng lần này hắn rốt cục cười không nổi.
"Lưu Du!" Trúc tiêu trong tay rớt xuống đất, nhìn người kia tà tà dựa vào song sắt địa lao, nhìn bình rượu kim sắc ngã bên cạnh y, Chung Khiêm Đức lòng nhói đau, sau đó thật cẩn thận khom người đưa tay qua.
Sắp đụng tới tay Lưu Du, lại bị Lưu Du chậm rãi mở mắt làm cho khựng lại.
Gắt gao nắm tay hắn, Lưu Du dùng thanh âm cực nhẹ nói, "Giữa ta và ngươi, trừ ước định cùng quy ẩn để đi du sơn ngoạn thuỷ ra còn có ước định cùng nhau kết bái, không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng tử.
Ngươi -- ngươi có lẽ đều coi những lời đó là lời đùa giỡn, nhưng -- nhưng ta lại đều nhớ rõ."
"Ta --" Không kìm được run rẩy.
Một Chung Khiêm Đức mà dù cho đêm đó mẫu thân mất hắn cũng chưa từng rơi một giọt lệ, giờ phút này lại khóc không thành tiếng.
Ngẩng đầu tuỳ ý để nước mắt lăn xuống, Chung Khiêm Đức chậm rãi quỳ tiến lên, một tay kéo Lưu Du đang dựa vào song sắt lạnh như băng ôm chặt vào lòng.
"Thật khờ, Lưu Du ngươi quả thực là một tên điên! Ngươi tên điên rồ ngu ngốc này!" Môi run rẩy, Chung Khiêm Đức lúc này thực sự hối hận.
"Chúng ta có --- có hai ước định!" Cằm tựa trên vai Chung Khiêm Đức, cố gắng nén vị tanh ngọt trong miệng, Lưu Du lại khẽ cười nói, "Hai ước định, ngươi thế nào cũng phải đồng ý -- đồng ý hoàn thành một cái với ta chứ."
"Được, được, được nếu ngươi ---"
"Phụ mẫu ta đều đã mất, huynh đệ thì đông, nhưng cũng không thân.
Trên đời này có thêm một người như ta cũng không nhiều quá, mà bớt đi ta cũng không thiếu là bao.
Hơn nữa ---"
Thân mình run rẩy, cắn răng nhịn không được run rẩy thành tiếng.
Lâu thật lâu Lưu Du mới bám lấy bả vai Chung Khiêm Đức, gian nan nói, "Hơn nữa, khi chúng ta kết bái, ta, ta là huynh trưởng lớn hơn ngươi mấy tháng.
Ngươi, ngươi biến thành thế này thì ta cũng có trách nhiệm.
Ta -- ta nên -- nên khuyên người, nên -- nên trông chừng ngươi.
Nhưng ta, nhưng ta chẳng những không khuyên được ngươi, ngược lại hết lần khác giúp đỡ ngươi dung túng ngươi.
Nay sự tình lớn chuyện, ngươi -- ngươi đã lún quá sâu dưới bùn, ta lại vô lực bảo hộ ngươi.
Như vậy ta -- ta sao còn có mặt mũi sống tạm -- sống tạm --"
Hai tay đang níu lấy Chung Khiêm Đức trượt xuống.
Nghiêng đầu không dám tin nhìn những ngón tay thon dài của người kia buông hai bên người.
Nhìn ngón tay vốn nên cả đời cầm sách, vốn nên cả đời đều dùng để đánh đàn vẽ tranh kia, Chung Khiêm Đức lập tức ngửa đầu gào khóc.
Mới đầu thanh âm của hắn rất lớn, nhưng dần dần lại trở nên vô lực không tiếng động, "Ta cứ nghĩ chỉ cần cách xa ngươi, ngươi sẽ không làm gì ngốc nghếch.
Nhưng, nhưng vì sao lại trở thành như vậy, vì sao lại biến thành thế này!"
Ôm chặt Lưu Dũ đã nhắm mắt vào lòng, nhìn trương dung nhan thanh tú giống như đang ngủ của người tri kỷ duy nhất, Chung Khiêm Đức chậm rãi nâng tay phải.
Tiếng xích sắt trên người lại vang lên, đặt năm ngón tay bên môi y, từng chút một lau khoé miệng y, đợi lau khô hết vệt máu tối sẫm bên khoé miệng y, thế này Chung Khiêm Đức mới tựa vào song sắt của nhà lao, chậm rãi chầm bầu rượu màu vàng tinh xảo bên cạnh bọn họ.
Hắn không hối hận đã giết chết huynh trưởng của hắn, bởi vì bọn họ đều từng khinh khi hắn.
Hắn không hối hận đã cổ vũ Lữ Ngô Dũng mật báo tin Vũ đế qua đời, bởi vì như vậy tuy rằng làm cho Đại Chu tổn thất hai hoà thành trì cùng một chút vàng bạc, nhưng cũng khiến Chu Xảo Hân hiểu được làm Nữ Hoàng đến tột cùng nàng cần phải làm gì.
Hắn không hối hận ngày đó nổi lên sát tâm với Việt Thanh Phong, bởi vì sự thật cũng đã chứng minh, hắn cũng không làm sai.
Nàng quả thật bảo hộ Nữ Hoàng hết mực, mà Nữ Hoàng cũng thật sự sớm nổi lên sát tâm với hắn.
Hắn cũng không hối hận vẫn luôn mang theo binh khí đi diện kiến Nữ Hoàng, bởi vì mặc dù hắn từng muốn khơi mào chiến loạn, muốn vĩnh viễn đều làm cho Đại Chu có ý niệm không thể ly khai Chung Khiêm Đức hắn trong đầu.
Nhưng hắn lại thuỷ chung chưa từng hai lòng với nàng, càng thêm chưa từng có tâm tư hại nàng.
Nàng là muội muội duy nhất của Vũ đế, sao hắn có thể làm thế.
Chẳng qua nếu không có thanh đoản kiếm đã từng cho hắn dũng khí cùng quyết đoán kia, Chung Khiêm Đức hắn lại như thế nào có khả năng đi đến hôm nay.
Cả đời hao tổn tâm cơ, cả đời vắt óc tìm mưu kế, suốt đời trăm phương ngàn kế, tiếu lý tàng đao, hắn chưa bao giờ từng chân chính có ý niệm hối hận trong đầu, cũng không muốn hối hận hay nghĩ những thứ vô dụng gì đó.
Nhưng mắt thấy hết thảy đều tan biến, mắt thấy hết thảy đều trở thành bọt nước, cúi đầu nhìn hảo hữu tri kỷ vì hắn mà vô tội táng mạng, hắn lại hối hận vạn phần.
"Nếu có kiếp sau, Khiêm Đức nhất định cẩn thận tuân thủ hứa hẹn, cùng huynh đi khắp sơn hà Đại Chu.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không một lòng mong muốn những thứ ta không có được.
Ta sẽ vẫn khắc ghi quý trọng người mà ta đã từng có, người luôn ở bên ta, nhìn ta."
***
Năm Thiên Mệnh thứ nhất, tháng mười ngày 21, giờ hợi, cai ngục đợi lâu quá cũng không thấy Lưu Du đi ra liền vào phát hiện Văn Võ Trạng Nguyên lang của Đại Chu năm Kiến Nguyên thứ tư chết cùng nhau.
Năm Thiên Mệnh thứ nhất, tháng 10 ngày 22, nửa đêm giờ tý.
Tin tức Lễ bộ Thượng Thư Lưu Du cùng chết với phạm thần Chung Khiêm Đức trong thiên lao truyền đến điện Huyền Vũ.
Tay đang cầm chén thuốc khẽ run, nhìn Việt Thanh Phong bị vô số Thái y vây quanh đến giờ này cũng chưa từng mở hai mắt, Chu Xảo Hân vừa hướng ra ngoài, vừa nhẹ nhàng thờ ơ nói, "Đã biết, lui ra đi!"
Ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của chủ tử mình, La Hằng vội vàng ứng lời rồi thối lui.
"Tìm một chỗ ---" Nhìn chiếc bát nhỏ trong tay, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn trước mặt, Chu Xảo Hân xoay người, đưa lưng về phía La Hằng, khe khẽ nói, "Tìm một chỗ tốt an tĩnh, an táng hai người bọn họ cùng nhau.
Dù sao, dù sau cũng từng quen biết!"
"Rõ!" Khẽ thở dài, La Hằng lập tức lĩnh mệnh ra ngoài an bài.
Mà La Hằng đi rồi, Vân Hành vẫn luôn bên cạnh liền tiến lên nhỏ giọng nói, "Chủ tử, nghỉ ngơi một chút được không? Nếu không thân thể của người sao có thể nào chịu nổi."
Lắc đầu không nói được lời nào, Chu Xảo Hân mình khoác tố sắc trường bào chỉ nhìn về phía phòng trong rồi lại đi qua đó.
"Thế nào? Quận Chúa rốt cuộc khi nào có thể tỉnh lại?"
Chúng Thái y nhất tề quỳ xuống, từng người từng người cúi thấp đầu, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
"Lôi xuống!" Chỉ vào một người trong đó, Chu Xảo Hân thất vọng ra lệnh.
"Hoàng Thượng, vi thần, vi thần có cách!" Thấy có thị vệ tiến lên, vị trung niên Thái y kia sắc mặt xanh mét đột nhiên cất giọng the thé kêu la.
Tất cả đều nhìn về phía hắn, Chu Xảo Hân bật dậy rảo bước đi tới chỗ hắn, "Ngươi có biện pháp?"
Y sam sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu liếc nhìn Nữ Hoàng bệ hạ đang từ trên cao nhìn xuống mình, Từ Hải cúi đầu nói, "Là một thiên phương dân gian mà vi thần có được, có lẽ có hiệu quá với người hôn mê mắc tâm tật!"
"Có lẽ có hiệu quả?" Cúi người, Chu Xảo Hân cất giọng nhẹ bẫng nói từng chữ, "Ngươi cũng biết cho tới bây giờ thứ Cô muốn cũng không phải là một tiếng 'có lẽ' chứ hả?"
"Là, là, là nhất định có tác dụng, nhất định!" Mồ hôi trên chóp mũi rơi "lộp bộp" lên mu bàn tay mình, Từ Hải lập tức cao giọng nói.
"Tốt! Tốt!! Tốt!!!" Đứng dậy nhìn bốn phía, Chu Xảo Hân khẽ cười nói, "Chỉ cần ngươi có thể để Minh Nguyệt Quận Chúa vượt qua được một cửa này, chỉ cần ngươi có thể khiến nàng mở mắt.
Ta -- ta liền ngừng xử phạt Thái y viện các ngươi, những điều kiện khen thưởng đã đề trên hoàng bảng lúc trước, ta cũng sẽ thực hiện!"
Khô khốc cười, Từ Hải khóc không ra nước mắt.
Bây giờ giữ mạng quan trọng hơn, hắn còn để tâm cái gì mà hoàng bảng nữa.
"Hoàng Thượng, có thể đi ra ngoài một chút không.
Chỉ cần để mấy người chúng ta lại, dù sao ---" Chà xát mồ hôi lạnh trên đầu, Từ Hải cũng bất chấp bất cứ giá nào đưa ra yêu cầu.
"Ah, ta, ta ra ngoại điện chờ.
Để Vân Hành lại làm trợ thủ cho các ngươi!" Tuy rằng kích động, nhưng Chu Xảo Hân vẫn không quên ghi nhớ phải để lại người bên cạnh Việt Thanh Phong.
Chúng nhân vội vàng gật đầu, sau khi nữ đế vừa rời khỏi, Từ Hải lập tức liền tự mình tiến lên đóng cửa của nội điện.
"Từ viện sĩ ngươi là muốn ---" Có người tiến lên.
Tiếp tục lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc một cái thân vệ của hoàng đế mặt không biểu tình bên cạnh, Từ Hải đập nồi dìm thuyền nói, "Chỉ có thể làm vậy, bằng không tất cả mọi người chúng ta sẽ chết.
Thử xem dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết!"
Có người lại đưa ra ý phản đối, nhưng nhìn đối phương, Từ Hải làm theo ý mình đi qua lấy hòm thuốc của mình đến.
Tiến lên mở quyển cổ tịch mình kiếm được, lấy một cây ngân châm, Từ Hải đi về phía long sàng.
"Đó là vật gì?" Từng bước một tiếng lên, Vân Hành sắc mặt không tốt che trước long sàng.
"Bị bệnh thì tất phải châm cứu, tất trừ bệnh!" Thoáng nhìn bảo kiếm bên hông đối phương, Từ Hải lộn xộn nói một câu, sau đó liền lướt qua, đi thẳng lên vén áo ngủ bằng gấm đắp trên người nữ nhân nằm trên long sàng..
Tay run rẩy vén hai tay áo của nữ nhân kia lên, không nhìn ánh mắt bất thiện phía sau lưng, Từ Hải ngồi bên giường, cầm một cây ngân châm không chút do dự đâm xuống ngón trỏ đối phương.
Tay đứt ruột xót dù cho hôn mê đi nữa, thân mình Việt Thanh Phong vẫn co rụt một cái.
Xanh mặt, Vân Hành bất giác sờ lên bội kiếm bên hông hắn.
"Đại nhân yên tâm, ta nhưng là dùng tánh mạng của người nhà ta ra đảm bảo, khẳng định sẽ không gặp chuyện bất trắc gì, nhất định sẽ không." Lại lấy một cây ngân châm ra, Từ Hải nghiêng đầu nhỏ giọng kiên định nói.
Nhìn Thái y đưa lưng về phía mình, nhìn Việt Thanh Phong đã hôn mê một ngày một đêm.
Vân Hành chậm rãi nhắm mắt, sau đó trực tiếp tựa lên trụ giường bên cạnh.
Trong nội điện của điện Huyền Vũ an tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi ai nấy cũng đều có thể nghe được.
Ai có thể hỗ trợ đều vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Người không giúp được gì, toàn bộ đều im lặng cùng đợi.
Hết chương 54
- ----------------------------------
Bách Linh: Cuối cùng Chung Khiêm Đức lại quay ra viết Đam Mỹ với Lưu Du =))
Sắp hết rồi, còn 3 chap nữa thôi:3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...