Sắc mặt lập tức trắng bệch, Chu Xảo Hân không dám tin hỏi lại, "Tỷ tỷ vừa rồi nói gì? Xảo Hân nghe không hiểu?"
Lòng đau nhói từng trận, đột nhiên giãy dụa khỏi vòng tay nàng, xoay người lại, không nhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong cao giọng trả lời, "Có lẽ năm Kiến Nguyên thứ tư đối với ta mà nói là một kiếp nạn, coi như Việt Thanh Phong ta đời trước nợ Công Chúa."
Chu Xảo Hân khựng lại, cúi đầu như lẩm bẩm tự nhủ, lại như đang oán giận, Việt Thanh Phong thấp giọng cười khổ, "Công Chúa cũng cứ coi như đây là một kiếp nạn đi."
"Nàng —"
"Ta đã cố gắng!" Thanh âm tăng cao, Việt Thanh Phong cười to nói, "Ta đã cố gắng, ta đã mong có thể ở bên nàng cả đời trong hoàng cung Đại Chu, nhưng nàng lại cố tình muốn dọn ra ngoài.
Ta muốn theo nàng đến phủ Công Chúa, nhưng có người lại nói cho ta biết sự tồn tại của Việt Thanh Phong ta sẽ chỉ trở thành sỉ nhục của Chu Xảo Hân.
Ta nhẫn tâm khiến nàng mất trí nhớ, có lẽ là bởi không chịu nổi ánh mắt của nàng, sẽ khiến ta chùn bước.
Ta lấy lòng người này, hầu hạ kẻ kia, cứ nghĩ mình chỉ cần cắn răng nhận một đao thì Hoàng Thượng hắn có thể nhìn ta bằng cặp mắt khác, thành toàn cho ta và nàng.
Nhưng kết quả thế nào? Đến cuối cùng ta cũng vẫn ngóng trông nàng có thể tới cứu ta, nhưng nàg lại cố tình tới trễ."
"Ta —"
"Nàng tới quá trễ." Nước mắt lăn dài, nghĩ đến nỗi sỉ nhục cùng kinh hãi tối nay, Việt Thanh Phong tới gần nàng, bi ai nói, "Nàng rốt cuộc có biết không, biết đã có chuyện gì xảy ra với ta không?"
Hô hấp của Chu Xảo Hân trở nên trầm trọng.
Cười cười đưa tay đặt trên ngực mình, Việt Thanh Phong tiếp tục cười, "Sáu người!"
Chu Xảo Hân nhắm chặt hai mắt, sau đó lập tức trừng to.
Gắt gao siết chặt tay đặt lên ngực mình, lần này Việt Thanh Phong run rẩy, rốt cục không cười nổi nữa, "Chờ ta mở mắt ra, bên cạnh ta có sáu người.
Chu Xảo Hân nàng luôn miệng nói sẽ không để ta phải lo lắng, nói ta hãy giao hết thảy cho nàng xử trí.
Nhưng hôm nay thì sao? Ở bên nàng rốt cuộc cho ta được cái gì?"
"Tỷ tỷ —" Khoé môi Chu Xảo Hân tràn ra máu tươi.
Nghiêng đầu chuyển ánh mắt qua nơi khác, Việt Thanh Phong khe khẽ nói, "Xảo Hân, coi như hết, coi như hết.
Có trách thì trách Việt Thanh Phong ta không nên có tâm tư khác thường, trách thì trách Việt Thanh Phong ta không nên xuất hiện ở hội hoa đăng năm Kiến Nguyên thứ tư ấy.
Phải trách thì trách ta không nên trêu chọc nàng, trách thì trách Việt Thanh Phong này không phải nam tử, cố tình lại là một nữ nhân giống nàng.
Chung quy ta cũng chỉ đem lại phiền toái, luôn khiến nàng khó xử.
Chỉ cần ta là nữ tử, mặc kệ thế nào người khác đều luôn có thể tìm ra lý do ta không nên tồn tại.
Nay ta biến thành thế này chính là kiếp nạn của ta, cho nên coi như hết đi."
Chu Xảo Hân nhìn Việt Thanh Phong, không nói được lời nào.
Quay đầu nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng tiến lên đem hai tay áp lên đôi má nàng, tay run rẩy lau đi từng chút một vết máu trên khoé môi nàng.
Tựa trán lên trán của người mình yêu, Việt Thanh Phong yếu ớt cầu xin, "Công Chúa, Xảo Hân, quên đi được không? Về sau không cần lại đến tìm ta được không? Sau này có chạm mặt thì chúng ta cũng làm như không quen biết, được không? Ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, chỉ còn một năm ta liền có thể xuất cung.
Để cho ta bình bình an an vượt qua một năm cuối cùng này được không? Được không? Không cần quan tâm đến ta nữa, không cần nghĩ đến ta.
Coi như hết thảy chỉ là một giấc mộng, được không? Được không!"
"Được!" Cắn môi, Chu Xảo Hân nhẹ giọng cúi đầu đáp, "Được!"
Khoé miệng lộ ra mỉm cười, Việt Thanh Phong tiếp tục nói, "Sau này mọi chuyện ổn rồi, tìm một như ý lang quân được không?"
Chu Xảo Hân không lên tiếng.
Thanh âm lộ ra tia hoang mang hoảng hốt, Việt Thanh Phong lại cười nói, "Đừng tìm ai đó giống ta, được không? Ta — để ta trở thành duy nhất, nhé? Chu Xảo Hân nàng vốn cũng chỉ nên thích một mình Việt Thanh Phong ta mới phải.
Ta đã đủ hào phóng rồi, cho nên cầu xin nàng về sau đừng tìm nữ nhân khác, được không?"
"Được!" Chu Xảo Hân cúi đầu, khẽ gật.
"Nếu có thể thì hãy rời khỏi Đại Chu, đi đến chỗ nào cũng được, chỉ cần không ở lại Yển thành.
Học, học Bình Vương đi đến đất phong, được không?"
"Được!"
"Không cần lại đối nghịch với Hoàng Thượng, sống, ở bên ngoài sống thật tốt.
Nhé?"
"Được!!"
"Chớ quên ta được không? Vĩnh viễn cũng đừng quên ta, được không?"
"Được!"
"......"
"......"
Sau một chốc trầm mặc ngắn ngủi, Việt Thanh Phong đột nhiên buông lơi hai tay, cúi đầu xoay người muốn đi.
Mười ngón đã cắm sâu trong lòng bàn tay, nhìn thân ảnh Việt Thanh Phong ở đằng trước, Chu Xảo Hân đột nhiên đưa tay giữ lấy người kia, siết thật chặt.
Việt Thanh Phong nhìn về một bên, vẫn không nhúc nhích.
Chậm rãi rới gần, lại chặt chẽ ôm Việt Thanh Phong từ phía sau.
Thấy nàng nghiêng đầu nhìn một bên vách tường mà thân mình phát run, nghĩ cũng không nghĩ nhiều Chu Xảo Hân liền ghé môi sát lại bả vai Việt Thanh Phong, sau đó hung hăng dùng sức cắn xuống.
Thân mình run rẩy, Việt Thanh Phong cao cao nghiêng đầu, giống như người Chu Xảo Hân cắn không phải nàng.
Dùng hết sức cắn, nhìn sườn mặt Việt Thanh Phong, mãi đến giờ phút này Chu Xảo Hân mới bi thảm phát hiện, nguyên lai ngay từ ban đầu nàng đã không phải đối thủ của Việt Thanh Phong.
Nàng ấy muốn mình mất trí nhớ, nàng liền tự mình đem độc dược trí mạng kia đút vào miệng mình.
Nàng không muốn nhận ra mình, liền có thể trong suốt hơn một năm trời gặp mình lại im lặng không nói.
Mà chờ nàng cảm thấy bản thân làm gì cũng đúng, nàng liền có thể không cố kỵ mình bận tâm lo lắng cho nàng, như thể không cần mạng đem thanh lợi kiếm cắm lên người.
Cho tới giờ nàng ấy cũng chưa bao giờ hỏi, cũng chẳng thèm để ý xem Chu Xảo Hân này có thể đau lòng không.
Nay nàng không muốn mình nữa, liền đơn giản phất tay áo tiêu sái li khai.
Trong miệng đều là vị đắng chát, lập tức cả người vô lực, nhẹ nhàng buông Việt Thanh Phong ra, cố chấp nắm tay nàng, Chu Xảo Hân yếu ớt hỏi, "Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi Thất Mân, được không?"
Việt Thanh Phong không lên tiếng, chẳng qua nghe được lời nàng nói sau liền lập tức dùng sức gạt tay nàng, rồi đi thẳng ra ngoài.
"Ha ha, ha ha." Gục ngã xuống đất nằm sõng xoài trên nền điện, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân người kia dần xa, Chu Xảo Hân thấp giọng đau đớn lẩm bẩm, "Không có khả năng, không thể nào!"
Thanh âm dần dần cao lên, Chu Xảo Hân vươn hai tay che mắt mình, lớn tiếng gào thét, "Không có khả năng, buông tay cái gì, quên đi cái gì? Chúng ta đã bái thiên địa, chúng ta đã là phu thê, sao có thể nói đứt liền đứt? Như thế nào có khả năng, hơn nữa không phải chính nàng đã từng nói Việt Thanh Phong và Chu Xảo Hân vốn nên ở bên nhau sao? Hiện tại sao nàng có thể làm vậy!"
"Chủ tử!" Bên tai truyền đến thanh âm cẩn trọng của Vân Hành, hơi giật mình, Chu Xảo Hân khe khẽ âm u hỏi, "Có ai đi theo nàng không? Nàng rốt cuộc muốn đi chỗ nào? Đã trễ thế này nàng có thể đi đâu?"
Cẩn thận đỡ chủ tử của mình dậy, nhìn chủ nhân ngồi dưới đất, tựa vào lòng mình, Vân Hành nhẹ giọng nói, "Ca ca nói hắn sẽ ở bên cạnh Việt đại nhân, cho nên chủ tử không cần lo lắng, đừng khổ sở, đừng khóc –"
"Ta không khóc!" Buông hai tay mình, Chu Xảo Hân nhìn chằm chằm Vân Hành nói, "Ta không khóc, ta sẽ không khóc, ta sẽ không bao giờ khóc nữa.
Bởi vì khóc cũng vô dụng, bởi vì —"
Bởi vì không còn có người đau lòng, bởi vì không còn cần nữa.
Nhìn chằm chằm đôi môi bị nàng cắn loang lổ vết máu, Vân Hành mờ mịt hỏi, "Chủ tử ngày mai còn lên triều sao?"
Ngơ ngác nhìn hoa văn lam sắc trạm chổ trên nóc đại điện, Chu Xảo Hâng bâng quơ đáp, "Đi, sao có thể không đi? Chu Xảo Hân ta giết Quốc cữu đương triều.
Chu Xảo Hân ta giết thân đệ đệ của đương kim Hoàng Hậu.
Chu Xảo Hân ta uy hiếp Cửu Môn Đề đốc.
Chu Xảo Hân ta thế nhưng không thèm nhìn luật pháp Đại Chu, đưa quân đội riêng của mình đến dưới chân thiên tử.
Hành vi được sủng ái mà kiêu ngạo, không để ý vương pháp, trong mắt không có Hoàng Thượng, cả gan làm loạn, ta sao có khả năng thoát tội? Cho nên ngày mai ta nhất định phải vào triều, cho nên lần này ta chỉ có thể đi Thất Mân."
"Công Chúa!"
"Công Chúa? Ta có một phần ba lãnh thổ Đại Chu, ta nắm trong tay một phần ba quân đội.
Ta có ngươi, ta có Vân Tranh, ta có La Hằng.
Ở trong triều, ở Vu Điền, Hạ Bi, Thượng Quận, Thai Dương, có nhiều người âm thầm ủng hộ ta như vậy, lại có nhiều người lặng lẽ đối xử tốt với ta.
Nhưng vì cái gì, vì cái gì một ta như vậy lại nơi nơi bị người khác quản chế? Vì cái gì, vì cái gì Việt Thanh Phong lại phải chịu thương tổn? Vì sao, ngay cả thứ duy nhất mình muốn ta cũng không bảo vệ được?"
"Chủ tử, nếu không ta đi đưa Việt đại nhân trở lại?" Vân Hành cúi đầu đề nghị.
Không lên tiếng, giãy dụa đứng dậy, Chu Xảo Hân quay lưng lại, đột nhiên lạnh lùng nói, "Ra ngoài!"
Cúi đầu thở dài, Vân Hành thả chậm cước bộ, đi thẳng ra ngoài.
***
"Việt đại nhân muốn tới phủ Quốc công?" Lúc Vân Hành đi ra khỏi phòng Công Chúa, ở ngoài phủ, Vân Tranh bình tĩnh nhìn xe ngựa hỏi.
"Đi đi!" Đáp một câu không đầu không đuôi như vậy, khi xe ngựa rốt cuộc lăn bánh, Việt Thanh phong liền thở dài thật dài.
"Việt đại nhân, ta — " Khó có dịp hắn nhìn Việt Thanh Phong lại xuất hiện cảm giác chột dạ, Vân Tranh quay đầu đi, thấp giọng nói, "Đa tạ, đa tạ đại nhân —"
Việt Thanh Phong chỉ im lặng, nhìn thần sắc vô cùng bình thản của nàng, Vân Tranh nói như cam đoan, "Chỉ cần đại nhân ở lại Yển thành, Công Chúa khẳng định sẽ không cam lòng vẫn ở đất phong, chắc chắn sẽ nhanh chóng trở về kinh thành.
Chỉ cần Công Chúa cho rằng đại nhân bị —– Công Chúa sẽ không bao giờ còn ôm hi vọng gì với Hoàng Thượng nữa.
Đến lúc đó chỉ cần đại nhân hỗ trợ, Công Chúa khẳng định sẽ không lại ngồi chờ chết.
Chỉ cần Công Chúa nổi lên tâm tư, chúng ta lại khuyên đi khuyên lại.
Đến lúc đó chỉ cần Công Chúa ra lệnh một tiếng, kia sau này đại nhân và Công Chúa liền có thể chân chính ở bên nhau."
Tựa tiếu phi tiếu, Việt Thanh Phong nhìn thần sắc điên cuồng của Vân Tranh, khẽ hỏi, "Vì sao nhất định phải khiến nàng đến đất phong? Vì cái gì nhất định phải chia tách ta và nàng?"
Không phát hiện được Việt Thanh Phong có phần khác thường, Vân Tranh hưng phấn giải thích, "Đại nhân ngươi không hiểu đâu, muốn khiến Công Chúa đối phó với Hoàng Thượng quả thực khó hơn lên trời.
Chỉ có thời gian, chỉ có đả kích, chỉ có đau khổ, chỉ có đau đớn mới có thể chân chính khiến nàng trưởng thành.
Chỉ khi Công Chúa nàng thực sự đập nồi dìm thuyền thì chúng ta mới có thể có một đường sống."
"Phải không?"
"Đại nhân không cần lo lắng.
Không tới năm năm, khẳng định Công Chúa nàng sẽ trở về." Tựa hồ phát giác mình quá kích động, thấy Việt Thanh Phong nhìn hắn vẫn không nhúc nhích, Vân Tranh liền vội vàng cam đoan.
"Nhưng có lẽ ngươi sẽ không chờ được năm năm." Quay đầu đi cúi đầu thì thào, Việt Thanh Phong nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Thời gian năm năm, nói không chừng lại giống kiếp trước sẽ có quân đội Vệ quốc bất ngờ tấn công Yển thành.
Năm năm, nàng chưa từng chân chính suy nghĩ sâu xa đến thế.
Nếu kiếp này nàng vẫn chết sớm, như vậy nàng còn có thể yên tâm thoải mái, cam tâm chờ đợi năm năm sao? Hơn nữa một khối thân thể đã bị vô số bàn tay dâm loạn vuốt ve đụng chạm qua, một bản thân đã từng ở dưới ánh mắt bao kẻ trần truồng không manh áo.
Một thân thể sợ hãi Chu Xảo Hân đụng vào, trong sạch hay không trong sạch có còn quan trọng không?
Tóm lại là không muốn thân cận bất luận kẻ nào, thân mình như vậy còn tất yếu để tâm nó bị đối đãi thế nào sao? Mặc kệ thế nào đi nữa chung quy cũng đã dơ bẩn, chung quy là vô dụng.
Mong muốn cả đời canh giữ bên người Chu Xảo Hân, muốn đời này bảo vệ nàng ấy.
Kỳ thật ngẫm lại nếu giờ phút này mình chết đi, kia coi như được đền bù mong muốn.
Nếu mình rời đi có thể để nàng quân lâm thiên hạ.
Nếu sự cố gắng của mình lần này thật sự có thể tạo nên một chút tác dụng, vậy kiếp này coi như nàng được hoàn thành ước nguyện.
Hết chương 35
- ---------------------------------------------
Bách Linh: Bạn Vân Tranh lại phá đám lần nữa, góp phần làm đôi trẻ tan vỡ, nghĩ mà thấy tức:( Đọc chap này tội cho CXH quá, VTP nói gì cũng nghe lời, cũng chỉ biết gật đầu.
VTP cũng thực cứng rắn tuyệt tình, nói dứt là dứt ngay được:(.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...