Trong phút chốc hiểu ra rốt cuộc nàng nói cái gì, ngẩng đầu nhìn Vệ quốc Trưởng Công chúa cao cao tại thượng, sắc mặt Chung Khiêm Đức ngày càng trắng bệch.
Không ngờ dưới tình huống như hôm nay hắn vẫn lo lắng cho nàng, mà Việt Thanh Phong nàng thế nhưng vẫn còn tính kế hắn, lập tức Chung Khiêm Đức muốn cười.
Lúc hắn nghĩ như vậy, quả thật cũng đột nhiên bật cười, "Giỏi, giỏi, giỏi! Giỏi cho một Việt Thị Trung, giỏi cho một Việt Thanh Phong, giỏi cho câu quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích."
Cực nhanh lấy trong lòng ra miếng ngọc bội mà Việt Thanh Phong nói là của Việt gia, Chung Khiêm Đức quỳ xuống dâng hai tay lên, "Nếu đã là thứ Trưởng Công Chúa điện hạ yêu thích, vậy thỉnh Công Chúa điện hạ giữ cẩn thận, chớ để Chung mỗ lại nhặt được!"
Một câu "nhặt được" này Chung Khiêm Đức như cắn răng gằn từng tiếng.
Cười lạnh, Chu Xảo Hân nhận lấy miếng ngọc bội trên tay hắn.
Sợi tơ buộc ngọc bội xẹt qua lòng bàn tay Chung Khiêm Đức, hắn siết chặt hai nắm đấm, mặt không chút thay đổi quỳ ở đó.
Cẩn thận vuốt ve ngọc bội của mình, biểu tình Chu Xảo Hân trở nên ngưng trọng, "Đó là chuyện đương nhiên! Lần này chỉ là ngoài ý muốn.
Chung Khiêm Đức, bản cung khuyên ngươi một câu, không cần nhìn chằm chằm thứ đồ của người khác.
Nếu không biết tiến bộ mà suốt ngày chỉ bằng mặt không bằng lòng thì kết cục của Chu Niết Nhàn chính là kết cục sau này của ngươi."
Chung Khiêm Đức ngẩn ra, mà người Chu gia đang lẳng lặng quỳ ở đó nghe vậy cũng toàn bộ ngẩng đầu lên.
"Ngươi —" Yết hầu khô khốc, Chung Khiêm Đức vội la lên, "Công Chúa ngài — ngài vừa rồi nói cái gì?"
Không đáp lời, tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, Chu Xảo Hân cứ thế xoay người lên ngựa.
Vệ quốc Trưởng Công Chúa, tính cả thị vệ tướng sĩ bên cạnh nàng chỉ chưa đến một khắc đều đi sạch sẽ.
Đợi Trưởng Công Chúa đi rồi, Chung Khiêm Đức vừa muốn vào phủ xem xét liền đụng phải đám Vân Hành đi tới.
Chung Khiêm Đức dừng lại, mà nhìn chăm chú mọi người bên ngoài còn đang quỳ, Vân Hành mặt không chút thay đổi nói, "Quốc cữu Chu Niết Nhàn lòng muông dạ thú, thế nhưng công nhiên ở trước mặt chúng ta ám sát Vệ quốc Công Chúa điện hạ.
Công Chúa là thiên kim chi khu, sao có thể tha thứ cho kẻ khác mạo phạm!"
Chung Khiêm Đức nhíu mày, vừa muốn mở miệng đã bị Vân Hành ngắt lời.
Đưa mắt nhìn qua hắn, Vân Hành trầm giọng nói, "Chiếu theo luật Đại Chu, mạo phạm hoàng tộc phải chết! Kẻ ám sát hoàng tộc sẽ liên luỵ cửu tộc!! Hiện tại tội thần Chu Niết Nhàn đã đền tội, cửu tộc của tất cả những kẻ trong Chu phủ án theo luật cũng phải treo cổ toàn bộ."
"Sao có thể như thế?" Đám thê thiếp của Chu Niết Nhàn thi nhau hôn mê bất tỉnh, chúng nhân bên ngoài Chu phủ tức khắc như thể trời sập, khóc lóc nỉ non.
"Không được, lão nô muốn đi cầu kiến Hoàng Hậu nương nương! Sao Công Chúa có thể làm thế, có thể nào! Kia sao có thể!" Quản gia Chu phủ bật dậy lớn tiếng kêu.
"An tâm một chút chớ loạn!" Quát lên đánh gãy tiếng kêu rên của mọi người trong phủ, Chung Khiêm Đức quay đầu vội la, "Trưởng Công Chúa và Vân thị vệ đại khái đã quên nơi này là phủ Quốc cữu, là nhà mẹ của Hoàng Hậu nương nương, Công Chúa nàng —-"
"Đúng là vì đây là phủ Quốc Cữu, là mẫu gia của Hoàng Hậu nương nương, cho nên chúng ta mới không lập tức động thủ." Đi từng bước một theo cửa thềm đá xuống, Vân Hành cao giọng nói, "Bởi vì nơi này là mẫu gia của Hoàng Hậu, cho nên Công Chúa đã hạ lệnh tạm thời giam giữ toàn bộ mọi người Chu phủ ở trong phủ, chờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu biết rõ ngọn nguồn rồi sẽ định đoạt sau.
Cho nên chuyện kế tiếp còn thỉnh Chung tướng quân cân nhắc."
Chung Khiêm Đức quay đầu nhìn Vân Hành đi xuống từng bước, lúc này Vân Hành cũng quay đầu dùng chất giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy nói, "Trở về lo mà khuyên nhủ Hoàng Thượng, nếu Đại Chu thật sự rối loạn, đối với ngươi hay ta hay tất cả mọi người đều không có lợi.".
truyện tiên hiệp hay
Không ngờ hắn lại đột nhiên nói như thế, Chung Khiêm Đức liền nhíu mày.
Lúc hắn đang xuất thần suy nghĩ, Vân Hành đã dẫn theo mấy tên thủ hạ dần đi xa.
Không dám nghĩ nhiều, Chung Khiêm Đức vội vàng dẫn theo thủ hạ lao vào phủ Quốc Cữu.
Toàn bộ phủ Quốc Cữu một mảnh tĩnh mịch, tối như mực.
Nghĩ đến Tĩnh Tâm hồ mà bọn họ nhắc tới vừa rồi, Chung Khiêm Đức liền gọi người dẫn đường.
Đến hồ Tĩnh Tâm, nhìn hồng y nam tử trôi nổi trên mặt hồ bên cạnh lương đình, mặc dù Chung Khiêm Đức đã có chuẩn bị nhưng vẫn không kìm được mà da đầu bất giác run lên.
Đương lúc Chung Khiêm Đức dàn xếp mọi người trong Chu phủ, hạ lệnh thủ hạ không cho phép lộ ra tin tức nào rồi vội vàng vào hoàng cung, ở một đầu khác, Chu Xảo Hân đã trở về phủ Trưởng Công Chúa.
Lúc này phủ Trưởng Công Chúa đèn đuốc sáng ngời nhưng dị thường yên ắng.
Đám hạ nhân tới tới lui lui xử lý sự tình đều cúi đầu, động tác cực kỳ nhẹ, chỉ sợ rước lấy tai hoạ bất ngờ.
Cho tới giờ Trưởng Công Chúa chưa từng lưu lại nhiều quân vệ ở phủ đệ trong Yển thành như vậy, nay cả phủ Công Chúa đều bị bao vây nghiêm ngặt thật sự không thể khiến mọi người khỏi nghĩ nhiều.
"Việt đại nhân đã ngủ chưa?" Trên hành lang đụng phải thị nữ trong điện của mình, Chu Xảo Hân vừa phân phó La Hằng chỉnh binh dàn trận sẵn sàng đón quân địch lập tức bắt lấy hỏi.
Cung nữ kia co rụt người, không dám nhìn chúng tướng sĩ phía sau nàng, chỉ có thể cúi đầu dạ thưa nói, "Khởi bẩm Công Chúa, Việt đại nhân vừa rửa mặt xong, nay đã ngủ!"
"Ngủ rồi?" Nhẹ nhàng lặp lại, có điểm không thể tin được lời hạ nhân nói.
Phất tay để La Hằng và thủ hạ lui ra, Chủ Xảo Hân đứng lặng bên ngoài thật lâu mới chậm rãi tiếp tục đi.
Trên đường đi nàng đụng phải Vân Tranh, nhưng không đợi Vân Tranh nói, nàng đã bất đắc dĩ chặn lời, "Người cũng đã chết, Vân Tranh ngươi nói ít thôi.
Đi chuẩn bị đi, ngày mai lâm triều để đề phòng hoàng huynh và triều thần làm lớn chuyện hơn nữa, ta sẽ buông tha vài thành trì trên tay, dẫn đầu thỉnh tội xin đi Thất Mân, như vậy hết thảy đều thanh tĩnh!"
Thất Mân là một trong số lãnh địa của Vệ quốc Trưởng Công chúa, là lãnh địa duy nhất ở phương bắc.
Nếu Công Chúa đi Thất Mân ở phía bắc, như vậy việc kinh doanh của Công Chúa ở trong triều mấy năm qua xem như bỏ phế.
Hơn nữa Thất Mân xa như vậy, nếu Công Chúa thật sự gặp chuyện bất trắc, vậy đợi đám thành chủ tướng quân ở lãnh địa các thành phía tây mà Công Chúa sở hữu là Vu Điền, Hạ Bi, Thượng Quận, Thai Dương nhận được tin tức muốn tới hỗ trợ cứu giá cũng ngoài tầm với.
Tình huống như vậy, Trưởng Công Chúa đừng nói tới việc tranh giành đế vị, ngay cả vấn đề an toàn cơ bản nhất cũng thành vấn đề.
"Nếu Công Chúa đến Thất Mân, sau có trọng binh của Vũ đế gác, nhất cử nhất động đều bị giám thị.
Phía trước lại có quân Khiết Đan phương bắc tuỳ thời uy hiếp, như vậy —" Bởi vì kích động nên thanh âm của Vân Tranh lớn hơn, ngay cả song nhãn cũng biến thành xích hồng, "Hoàn cảnh như thế bảo thuộc hạ sao có thể không phụ sự giao phó của tiên đế.
Ta và Vân Hành, La Hằng, còn có các tướng quân đều từng quỳ gối trước tiên đế hứa hẹn cả đời sẽ bảo vệ điện hạ ngài.
Nếu Công Chúa thật sự muốn bảo vệ Việt đại nhân, sao không trực tiếp dẫn theo chúng ta giết vào hoàng cung, hoặc đi đến đất phong của mình tự lập làm Vương, như vậy cũng khỏi khiến chúng ta áy náy bất an!"
Cho tới nay kỳ thật trong số thủ hạ thì Vân Tranh là người mong Công Chúa có thành tựu nhất, mặc dù hắn cũng nhiều lần làm trở ngại nhất cử nhất động của Trưởng Công Chúa, nhưng đó cũng chỉ là do hắn luôn lo nghĩ quá nhiều.
Đã sớm nhìn thấu tâm tư hắn, cho nên lúc này mặc dù nghe hắn nói như vậy, Chu Xảo Hân cũng không tức giận hay bất ngờ như tưởng tượng.
Khẽ thở dài, Chu Xảo Hân thong thả nói, "Không cần nhắc lại những lời đó, ta vừa rồi cũng chỉ vì quá tức giận nên mới nói những lời đại nghịch bất đạo ấy.
Sau này quên hết đi, nếu hoàng huynh không thể chấp nhận ta và tỷ tỷ bên nhau thì thôi.
Về chuyện hắn thì bỏ qua đi, nay Đại Chu không chịu nổi cảnh ta và hoàng huynh tranh giành đấu đá, hơn nữa dù sao hắn cũng là hoàng huynh của ta."
"Công Chúa, nếu hôm nay chúng ta tới quá trễ thì sao? Nếu hôm nay thứ chúng ta tìm được là thi thể của Việt đại nhân, Người còn có thể nói như vậy sao?"
Nhìn ánh mắt người kia vụt loé, Vân Tranh tiếp tục nói, "Trước kia không có chuyện của Việt đại nhân, Công Chúa còn có thể cùng Hoàng Thượng giữ vẻ hài hoà trên bề mặt.
Nay bởi vì chuyện của Việt đại nhân, Hoàng Thượng và Công Chúa đã rốt cuộc không thể trở về ngày trước.
Dưới tình huống như vậy nếu Công Chúa cố gắng ở lại Yển thành hoặc trực tiếp đến phía tây thì cũng còn một đường sinh cơ, nhưng mặc kệ thế nào, lúc này Công Chúa tuyệt đối không thể có ý niệm đi Thất Mân trong đầu.
Công Chúa đi Thất Mân đương nhiên có thể tạm thời để Hoàng Thượng yên tâm, tự nhiên có thể tạm thời bình ổn lửa giận của Hoàng Thượng.
Nhưng một khi ở Thất Mân rồi từ từ đạm nhạt với chuyện triều chính, ngay cả tính mạng mình cũng không rảnh để bận tâm, kia Công Chúa ngài vẫn là ngài sao? Ngài cam tâm —"
"Làm càn! Lui xuống cho ta!" Chu Xảo Hân đột nhiên phẫn nộ quát.
"Công Chúa bớt giận!" Vân Tranh lập tức quỳ xuống.
Ngay lúc Chu Xảo Hân giận dữ nhìn Vân Tranh, Vân Tranh vẫn bình tĩnh liếc nhìn một đoàn bóng đen đứng cách đó không xa, hồi lâu cũng không động.
Chờ Chu Xảo Hân ổn định lại cảm xúc, cuối cùng cũng bước vào nội điện, nữ nhân Việt Thanh Phong đã được thị nữ nói là ngủ rồi kia giờ phút này đang đứng bên cửa sổ, không nhúc nhích nhìn bên ngoài.
Ngọn nến trong điện coi như có phần quá sáng.
Nhìn từng đạo dấu vết trên người Việt Thanh Phong dưới ánh nguyệt quang, Chu Xảo Hân cảm giác như mình phải đi rất lâu mới có thể đến bên cạnh nàng.
"Tỷ tỷ!" Chu Xảo Hân khẽ gọi.
Lần này nàng nhượng bộ rốt cuộc là đúng hay sai? Chết một Chu Niết Nhàn liền có thể san bằng hết thảy chướng ngại của các nàng sao? Chu Xảo Hân bắt đầu hoài nghi.
Nếu nay người nọ ở trong hoàng cung không phải là huynh trưởng cùng cha cùng mẹ với mình, nếu lúc trước nàng học được cách trảm thảo trừ căn, sớm giết chết Chu Niết Nhàn, nếu nàng cẩn thận hơn một chút thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Nhưng vì cái gì hết thảy cố tình đều xảy ra, một bên là huynh trưởng của mình, một bên là người mình nói phải bảo vệ.
Đối với người ngoài nàng có thể không quản không để ý, không cố kỵ chỗ nào, nhưng đối với người thân thuộc nhất, nàng thật sự có thể giống như nàng ở Chu phủ, muốn giết liền giết, muốn hận là hận sao?
Lần đầu hoang mang lo sợ, quay đầu nhìn Việt Thanh Phong bên cạnh như thể mất hồn.
Chu Xảo Hân bất giác vẻ mặt chua sót gọi, "Tỷ tỷ?"
Việt Thanh Phong không lên tiếng đáp, cũng không trả lời.
Toàn thân lạnh lẽo, Chu Xảo Hân run rẩy, lại gọi, "Tỷ tỷ!"
Thanh âm Chu Xảo Hân mang theo tiếng nức nở, tựa như nếu Việt Thanh Phong không lên tiếng thì nàng sẽ hỏng mất vậy.
Có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện ra, nhưng nghe giọng nàng như vậy, Việt Thanh Phong cũng không nhẫn tâm tiếp tục ngây ra nữa.
Nghiêng thân nhìn người vẫn luôn bị mình liên luỵ, Việt Thanh Phong nhẹ giọng chầm chậm cất tiếng, "Công Chúa, lạnh không?"
Nghe được thanh âm của nàng, Chu Xảo Hân có chút yên tâm, vội vàng lắc đầu.
Nhưng sực tỉnh nghe hiểu nàng hỏi gì, Chu Xảo Hân lại lập tức xấu hổ vô cùng.
Ngọn nến trong điện quá chói mắt, ánh mắt đảo qua môi dưới bị nàng cắn đến phát xanh kia, lòng Việt Thanh Phong liền nhói đau.
Cười khổ xoay người, Việt Thanh Phong thật cẩn thận chậm rãi đưa tay hướng về bờ môi bị người kia cơ hồ cắn nát.
"Nữ quan năm Kiến Nguyên thứ tư, người Trưởng Công chúa tâm tâm niệm niệm nguyên lai có tư vị này ah! Quả nhiên, quả nhiên!"
"Thế nào vẫn không lên tiếng, đến kêu hai tiếng cho chúng đại gia nghe đi.
Kêu ah! Kêu ah!! Ta nói ngươi mau mở miệng!!!"
Bàn tay cứng đờ giữa lưng chừng, Việt Thanh Phong lập tức xoay người.
Cúi đầu hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm từng đạo xanh tím trên cổ tay mình hiển hiện rõ ràng dưới ánh nến, Việt Thanh Phong rốt cục hiểu được hết thảy đều đã không đồng dạng nữa, hết thảy cũng đều không thể quay trở lại trước kia.
Kiếp trước từng bị Chung Khiêm Đức ôm, bị thân cận, nàng còn có thể an ủi mình đó là kiếp trước.
Nhưng kiếp này rõ ràng đã cố gắng hết sức, vì sao vẫn biến thành như vậy? Đầy người không sạch sẽ dù đã rửa nhưng tất cả vẫn dơ bẩn ô uế, nàng như vậy còn dựa vào cái gì để đứng ở chỗ này?
"Tỷ tỷ?"
Thân mình bị Chu Xảo Hân ôm lấy từ phía sau, cố chịu đựng cảm giác không thoải mái khắp người, Việt Thanh Phong mặt thoắt xanh thoắt trắng.
"Tỷ tỷ chờ một chút được không? Chờ ngày mai vào triều ta sẽ —"
"Công Chúa, Quốc Cữu đối xử với ta như vậy đều là vì nàng, đúng không?"
Cánh tay Chu Xảo Hân đang đặt bên hông Việt Thanh Phong lập tức siết thật chặt.
Cúi đầu nhìn hai tay đang ôm mình lại run rẩy không ngừng, Việt Thanh Phong nhắm hai mắt, nhẹ giọng buồn bã nói, "Phật dạy, mọi chuyện xảy ra ở kiếp này đều là nhân quả kiếp trước.
Kiếp nạn lần này, Việt Thanh Phong coi đó là nợ mà kiếp trước thiếu Công Chúa.
Nay Việt Thanh Phong mệt mỏi, thật sự rất mệt.
Cho nên, cho nên từ nay về sau còn thỉnh Công Chúa buông tay đi! Chúng ta chặt đứt hết thảy được không? Ta mệt, thật sự mệt rồi.
Mệt đến rốt cuộc không còn biện pháp nào để có thể canh giữ bên người Công Chúa nữa."
Hết chương 34
- -----------------------------------
Bách Linh: Tình chỉ đẹp khi còn dang dở...:SS Giỡn thôi, đọc chap này tội cho đôi trẻ ghê:(.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...