Bà cụ Cao nghe xong kinh ngạc nói: "Thật sự, Tiểu Ninh có thể kiềm nhiều tiền như vậy? So với tiền lương của ngươi cùng Bình Hoa càng cao hơn?"
"Đúng vậy, cho nên mẹ người cất tiền đi thôi.
"
"Được, Tiểu Ninh có tiền đồ.
" bà cụ tiếc nuối nói "Chính là lúc ấy, không nên để con bé thôi học, con bé thông minh như vậy, thi lên đại học, làm sinh viên thật tốt biết mấy.
"
Thanh danh sinh viên, ra bên ngoài đều dễ nghe.
"Đúng vậy.
" Dương Quế Hoa gật đầu
"Nếu lúc ấy, ta thuyết phục Bình Hoa cùng vợ nó, buộc lưng quần cũng phải để Tiểu Ninh tiếp tục thi đại học! "
Dương Quế Hoa an ủi nói: "Tính, đây cũng không có biện pháp, điều kiện mọi người đều không tốt, ngày qua ngày cũng không tốt, liền tính Tiểu Ninh thi vào đại học, con cũng vì sinh hoạt phí cùng học phí của con bé mà phát sầu.
"
Trong nhà có thịt ngày hôm qua đi chợ mua, vừa lúc thái thịt heo, Dương Quế Hoa đơn giản dùng ít bột mì cán mỏng làm da, gói sủi cảo nhân thịt heo rau hẹ đãi bà cụ Cao cùng 2 vợ chồng Bình Hoa.
Lưu Tư Tư vừa ăn sủi cảo thịt heo vừa nghĩ, không phải công việc cô cả còn chưa có, còn ăn sủi cảo thịt heo, xem ra Giản Ninh viết bản thảo kiếm được tương đối nhiều tiền?
"Ngươi hiện tại viết bản thảo cho báo xã một tháng được bao nhiêu tiền a?" Lưu Tư Tư ghé sang hỏi
Giản Ninh chấm một miếng sủi cảo với nước tương cho vào miệng, đem sủi cảo ăn xong rồi nói "Còn chưa tính, chờ con tính xong rồi nói cho mợ?"
Lưu Tư Tư bĩu môi: "Không muốn nói thì thôi, làm như ai hiếm lạ muốn biết lắm không bằng.
"
Cơm nước xong, Dương Bình Hoa cùng Dương Quế Hoa ở nhà chính nói hai câu, vừa đi đến trong sân đã bị Lưu Tư Tư kéo sang một bên "Được rồi, cũng ăn uống xong, không có việc gì ta liền đi thôi.
"
"Cũng chưa nói không đi, không phải chờ mẹ có chuyện nói cùng chị vài ba câu, chờ nói xong liền đi, ngươi gấp cái gì.
" Dương Bình Hoa nói
Lưu Tư Tư nghiêng đầu nhiên Dương Bình Hoa "Ngươi không có cho chị ngươi cái gì đi?"
Dương Bình Hoa đánh rớt tay Lưu Tư Tư đang kéo tay áo mình "Ta có thể cho thứ gì, ta nói ngươi như thế nào! Thôi, về hà lại nói.
"
Bà cụ Cao sang nhìn con gái cùng mấy đứa cháu gái, thấy không có việc gì cũng yên lòng, cũng không ở lại lâu, nói trong nhà có việc liền tính toán trở về.
Kết quả người một nhà vừa đến cửa thôn, liền gặp Lưu Hà cùng Tưởng Lệ Lệ, hai bên đối mặt, Dương Bình Hoa đi xe đạp nhìn 2 người phía trước, ở phía sau gảy lục lạc trên xe kêu leng leng "Người phía trước đi sang bên cạnh một chút, nhường đường một chút, nếu đụng phải, đâm bị thương ta cũng không phụ trách đâu.
"
Tưởng Lệ Lệ không thoải mái, đầu hơi choáng váng, cho nên hôm nay xin xưởng trở về nghỉ sớm, Lưu Hà không thể nhìn Tưởng Lệ Lệ như vậy, đem người đến gầy, ngươi ở trong xưởng làm gì, suốt ngày chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái, liền kéo Tưởng Lệ Lệ ra tính toán tìm đại phu trong thôn khám xem.
Trên đường đi, bùm bùm giáo huấn Tưởng Lệ Lệ đạo lí, phía sai vang lên một hồi tiếng chuông chói tai, dọa bà sốc chút, liền tránh sang bên cạnh, quay đầu nhìn sang, ngươi này không phải ai kia sao, BDH em trai Dương Quế Hoa.
"Có bệnh! Ấn linh tinh cái gì, không biết lái xe thì đừng lái.
" Lưu Hà ở đằng sau chống nạnh chỉ vào Dương Bình Hoa mắng
Dương Bình Hoa đạp xe ở phía trước, quay lại đáp về một câu "Đây là đường nhà bà sao? Muốn đi như thế nào liền đi thế ấy? Bà là cua sao, còn đi ngang như vậy.
"
Lưu Hòa tức giận hét lên "Chính là của nhà tao thì làm sao? Tao muốn đi như thế nào liền đi thế ấy, ngươi đánh cái rắm ấy.
"
Lưu Tư Tư theo phía sau cũng nhanh chóng vượt qua Lưu Hà đang cao giọng mắng.
"Được rồi mẹ, người ta đều đã đi xa rồi.
" Tưởng Lệ Lệ cũng biết người kia là cậu của giản Ninh, trước kia ở nhà Giản Ninh có gặp qua một vài lần.
"Thôi cái gì thôi, về sau thấy một lần ta mắng một lần, loại người nàu chính là sống đến càng ngày càng tiện, đồ bỉ ổi, còn có lão bất tử kia, còn ngồi sau xe nhìn ta cười, con gái bà ta rất mau liền không xong, đến lúc đó xem bà ta còn cười được hay không" Lưu Hà chưa hết giận mắng
Dương Bình Hoa cũng chính là muốn thay Giản gia xả giận, cho nên mới có chuyện kia, bà cụ Cao vừa rồi còn chưa phản ứng lại, nghĩ Dương Bình Hoa ngày thường nói chuyện cũng không như thế, lại vừa thấy liền biết vì cái gì.
Giản Ninh hiện tại một lòng viết bản thảo, gửi lên tòa soạn 2 lận, tốc độ đăng lên báo có nhanh có chậm, nhiều lúc còn nhiều vị trí trên báo, bên tòa soạn sẽ đăng thêm một chút, nhưng cụ thể cho đến bây giờ, mức độ hưởng ứng của độc giả đối với tiểu thuyết như thế nào, cô thật sự không biết, tiền nhuận bút đều kịp thời gửi tới, mỗi lần nhận được bản thảo liền nhận được tiền nhuận bút tòa soạn gửi sang.
Lần thứ 3 tiền nhuận bút được gửi, cò kèm theo mấy phong thư, cô lấy về vừa mở ra thế nhưng là thư đọc giả gửi cho mình, phần lớn đều là người đọc tiểu thuyết, có thư địa chỉ từ đại học thành phố B, còn có đơn vi, cô xem từng phong thư, rối rắm có nên hay không phản hồi lại, tạm thời đem thư để một bên, nhìn phản hồi từ đọc giả mới biết thì ra vẫn có người xem tiểu thuyết.
Bất qua loại tiểu thuyết này, trước sau đều thuộc về đề tài giải trí, chịu sự giới hạn, đặc biệt là đăng trên báo, cho nên mức độ quảng bá cũng chỉ có thế mà thôi, cũng không có ảnh hưởng bao lớn.
Qua tháng 5, kỳ thật Giản Ninh đã viết xong tiểu thuyết, biết mọi người đều xem kết cục hoàn mỹ, cho nên cô cũng viết một cái kết HE không tệ lắm, nhưng đợi đến lúc báo đăng phần kết, phỏng chừng đến tháng 6 hoặc tháng 7.
Bất quá gần nhất sự việc làm cô đau dầu chính là việc học tiếp của Giản Tiểu Ngữ.
Giản Tiểu Ngữ hiện tại năm cuối sơ tam, không đến hai tháng nữa là thi trung khảo mỗi năm một lần, thi gồm 11 môn, toán lí hóa văn anh địa sử sinh giáo dục tin thể, nhưng Giản Tiểu Ngữ học lệch môn khá nghiêm trọng, thành tích ngữ văn không tính tệ lắm, toán cũng qua loa đại khái, nhưng ngoại ngữ thường xuyên chưa đạt tiêu chuẩn.
Giản Ninh cầm bài thi của Giản tiểu Ngữ có chút đau đầu, một con điểm 58 có chút chói mắt.
"Chị, thật sự không thể trách em được, tiếng anh thật quá khó học" Giản Tiểu Ngữ nhìn Giản Ninh, cẩn thận nói "Em nói, chúng ta đều không cần phải nói tiếng anh, thì học cái này làm gì?"
"Hiện tại em còn không biết tác dụng của học tiếng anh, về sau sẽ biết" Giản Ninh nói "Em nói một chút, điểm như này thì thi kiểu gì?"
"Thành tích trong ban của em còn tính là tốt rồi, chị không biết, giáo viên tiếng anh mới tới của chúng ta, khẩu ngữ Đông Bắc nghe rất nặng, thật khó nghe.
" Giản Tiểu Ngữ nói
Giản Ninh biết tình huống này, thời buổi này, giáo viên tiếng anh tương đối thiếu, rốt cuộc thi tiếng anh bắt buộc cũng tổ chức chưa được bao nhiêu năm, người có thể nói lưu loát tiếng anh lại càng thiếu, hiện tại trong trường học đều chỉ biết viết không nói nhiều, rất nhiều học sinh đối với tiếng anh không có bao nhiêu hứng thú học.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...