Trọng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất FULL


CHƯƠNG 23: TA LÀ HỒNG LIÊN NỞ RỘ TRONG MỘNG CỦA NGƯƠI |5|
Khấu Bân Úc là một người nói được làm được.

Nói muốn đưa đón Khấu Thu đến trường, liền mỗi ngày đều đúng giờ đứng đợi ở cổng sau.

Chiếc Ferrari đỏ chói cộng thêm hắn đẹp trai làm không ít nữ sinh dừng bước vây xem.
Giữa trưa, Thủy Sam gọi Khấu Thu vào văn phòng.
“Thầy có nghe nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua.”
Khấu Thu không có kinh ngạc, chuyện này trong ban đã đồn ầm lên.

Trần Vân ra mặt cấm nói ra ngoài nên không đến nổi lan truyền ra ngoài trường.

Hung khí tập kích hắn có dính máu đã được Mặc Vấn phái người đi làm xét nghiệm máu nhưng còn chưa có kết quả.
Con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm Khấu Thu một hồi.

Thân thể thiếu niên bên ngoài lộ vẻ đơn bạc, hắn giật giật bờ mi xinh đẹp: “Em quá yếu.”
Ngoại trừ mình ra, ai cũng có thể làm hại tới Khấu Thu.

Điểm ấy làm hắn tương đối bất mãn.
“Hiện tại muốn huấn luyện kỹ xảo vật lộn đã quá trễ, em cần phải có một thứ gì đó để phòng thân.”
Nói xong, từ túi áo lấy ra một chuỗi chìa khóa, đến tủ quần áo mở ra.
Chai chai lọ lọ nhiều không đếm xuể.

Nào là súng ống đạn dược, dao, roi, cung tên, gậy điện… làm người nhìn mà hoa cả mắt.
Cái gì gọi là tủ quần áo người khác, Khấu Thu xem như đã kiến thức được.

Không phải là hàng hiệu rực rỡ muôn màu mà là một đống hàng cấm tâm thần mất trí.
Thủy Sam cắn môi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khấu Thu, lấy ra một khẩu súng đưa cho hắn: “Súng thường, họng súng từ 12 đến 20mm, lực sát thương trung bình, là vũ khí có hiệu suất cận chiến cao.

Có nó, khi có người đến gần em, em có thể bắn đối phương bắn thành tổ ong.”
“Ý tốt tôi xin nhận.” Khấu Thu cự tuyệt cầm khẩu súng: “Cây súng này so với người tôi còn dài hơn.

Tin chắc là khi tôi chưa gặp được hung thủ thì đã bị mời về đồn cảnh sát uống trà trước rồi.”
Thủy Sam: “Ở nước ngoài lâu nên quên trong nước cấm dùng súng.”

Khấu Thu ha hả một tiếng, chẳng lẽ ở nước ngoài là ngươi có thể cầm súng chạy tung tăng?
Thủy Sam bắt đầu có chút buồn rầu: “Roi em không biết dùng, dao găm lại chú trọng đến kỹ xảo, không hợp với em.

Cung tên lại khó cất giữ bên mình, lại còn cần thời gian để ngắm bắn mục tiêu…” Ngón tay thon dài trắng noãn lướt qua từng vật trưng bày nguy hiểm, cuối cùng dừng lại ở một cái bình xịt.
“Chính là nó.” Đôi mắt tỏa sáng: “Cái này thích hợp với em nhất.”
Khấu Thu cầm lấy, nhìn một hồi trên cái chai không có nhãn: “Gì vậy? Axit? Thuốc mê?”
Thủy Sam: “Là chất gây tê phòng lang.”
Lang trong sắc lang = dê xồm = 35
Khấu Thu: “…” Đúng là không thể mong chờ quá nhiều với người này.
Thủy Sam thấm thía nói: “Thầy cũng muốn tốt cho em thôi.”
Khấu Thu: “Những lời này còn chưa đủ.”
Thủy Sam nghi hoặc nhìn hắn.
“Thầy nên nói em chính là đứa con do thầy mạng nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra.

Sao thầy lại không thương không yêu em, thầy đánh thầy mắng cũng chỉ mong em thành tài.

Giờ thầy không đánh em, sau này em lớn lên thành dạng gì.

Không có tiền đồ rồi lại quay sang oán trách thầy, đánh em mắng em cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi, có đúng không?” Khấu Thu mặt không đổi sắc trần thuật, sau đó hỏi: “Thầy thấy sao?”
Thủy Sam nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười, cười đến mặt người dạ thú không chút tình cảm nào.
Khấu Thu dường như có thể thấy trên người hắn bắt đầu tỏa ra khí đen.

Đây tuyệt đối chính là dấu hiệu của hắc hóa, hắn thức thời mà cất kỹ bình xịt phòng lang, tỏ vẻ cảm tạ, quay người nhanh chóng rời văn phòng.
Mất một thời gian, lại lỡ mất cơm trưa, Khấu Thu đi trên hành lang yên tĩnh.

Hai bên treo những khung ảnh ***g kiếng chỉnh tề, bên trong đều là những bức họa.

Mới nhìn thì thấy thú vị, nhìn hoài cũng nhàm, không thú vị.
Cuối hành lang hiện lên một thân ảnh cao lớn tuấn mỹ.

Hắn cúi đầu tựa vào góc tường.
“Sao anh lại tới đây?”
Mặc Vấn vì tối qua thức đêm nên âm thanh có chút khàn khàn: “Vì hôm qua cậu hỏi tôi Cẩu Chỉ Xảo có thật sự đã chết hay chưa nên có chút nghi hoặc.”
“Tôi không muốn đánh đố anh.” Khấu Thu thản nhiên nói: “Khi nhận được xương người, còn có một tấm thiệp kèm theo.


Lúc ấy tôi không để ý cho đến hôm qua có người nói cho tôi biết đó chính là chữ viết của Cẩu Chỉ Xảo.”
“Tấm thiệp đâu?”
“Chiều qua tôi gửi cho anh rồi.”
Cuối cùng, nghĩ đến chuyện xấu hổ khi ký gửi hàng lần trước, hắn đặc biệt bổ sung: “Là chuyện phát nhanh bên ngoài, chắc bây giờ đồ đã ở trên bàn làm việc của anh.”
Mặc Vấn: “Tôi đến có hai chuyện muốn nói cho cậu biết.

Thứ nhất, pháp y đã lần thứ hai xác nhận, Cẩu Chỉ Xảo đã chết không thể nghi ngờ.

Tiếp theo… “ Hắn đột nhiên ngừng lại, khóe môi gợi lên nụ cười khó hiểu dường như đang nghĩ đến điều gì đó thú vị: “Cậu thấy Cẩu Chỉ Xảo là người thế nào?”
“Kiêu ngạo, không ai bì nổi, nông cạn.”
“Giống như những gì tôi nghe được.”
Khấu Thu nhíu mày, Cẩu Chỉ Xảo quan hệ cũng không tệ lắm.

Xinh đẹp, nhà giàu, ở trong học viện có rất nhiều fan, làm sao lại có người nói tính cách cô ta giống như suy nghĩ của hắn.
Mặc Vấn: “Tình báo chú ý toàn diện.

Ngoại trừ bạn học trong lớp, tôi còn đặc biệt đi hỏi những nữ sinh ban D.”
Cái này cũng khó trách.

Ban D thành tích không cao, hắn lại đi hỏi nữ sinh, khó tránh sẽ có lời lẽ ghen tị.

Nhưng tổng hợp lại lại là mặt khác, không tình trạng có bất công.
Mặc Vấn đưa di động cho hắn xem, bên trong có mấy tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp đều là chụp một căn phòng.

Ấn tượng đầu tiên chính là cảm giác quái gở, căn phòng tô màu caro trắng đen, trên bàn có rất nhiều trang sách ghi chép công thức, sách trên bàn cũng toàn là kinh dị – thần quái – khủng bố.

“Đây là lần trước khi tôi đến nhà Cẩu Chỉ Xảo điều tra.

Ảnh chụp chính là phòng của cô bé.”
Khấu Thu nhìn chằm chằm ảnh chụp nhíu mày: “Trang trí căn phòng thế này chứng tỏ chủ nhân tính cách quái gở, tinh thần luôn bị áp lực.


Không hề giống với tính cách ngày thường của cô ta.”
“Càng thú vị hơn chính là trong phòng cô bé tôi nghe thấy mùi Formalin.”
Formalin: dung dịch hóa chất thường dùng để ướp xác
Khấu Thu nghĩ đến lần đầu gặp Cẩu Chỉ Xảo.

Phúc khí thiếu hụt chứng tỏ cô nàng từng làm chuyện thương thiên hại lí: “Anh nói là có người đang thay trời hành đạo?”
Mặc Vấn cười lạnh: “Tôi thấy là cá mè một lứa.”
Mặc Vấn đi.

Cả một buổi chiều Khấu Thu nhớ lại căn phòng của Cẩu Chỉ Xảo.
Một người ở nhà không cần thiết phải che giấu chính mình.

Nói cách khác, hắc ám quái gở mới chính là bản tính của cô ta.

Nếu thật sự là thế, kỹ xảo đeo mặt nạ của cô nàng cũng qua tốt đi, ít nhất ngay cả bản thân hắn cũng không nhìn ra được chút manh mối nào.
Khấu Thu tự hỏi cho đến khi tan học.

Khấu Bân Úc tới đón hắn về mới dừng lại.
Khấu Bân Úc khoanh tay, tựa người vào thành xe.

Bên cạnh hắn chính là Khấu Manh Trân cùng một vài nữ sinh lạ mặt.
Nhìn thấy Khấu Thu đi tới, Khấu Manh Trân đang cùng bạn học cười nói vui vẻ liền ngừng lại.

Cô nàng nói với một cô bạn: “Cậu thấy không, quỷ xui xẻo chính là quỷ xui xẻo.

Đi tới đâu xúi quẩy tới đó.”
Nữ sinh kia cũng có nghe nói gần đây có mấy án mạng có liên quan đến Khấu Thu, tất nhiên cũng không muốn thấy hắn: “Cuối tuần cậu nên đến nhà tớ chơi đi, đừng cứ ở nhà chạm mặt cậu ta.”
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, không chút nào để ý đến đương sự nghe thấy có xấu hổ hay không.
Khấu Manh Trân liếc Khấu Thu một cái, sau đó nói với Khấu Bân Úc: “Nhị ca, cuối tuần em muốn cùng bạn đi biển chơi hai ngày.

Anh nói với mẹ giúp em một tiếng được không?”
Bọn họ là những tiểu thư có tiền, cuối tuần đi đây đi đó là chuyện thường.

Sau khi thấy Khấu Bân Úc gật đầu, cô nàng liền cùng mấy cô bạn rời đi, phút cuối còn không quên cười nhạo Khấu Thu một câu: “Không biết chừng có người ngay cả cát biển có màu gì cũng không biết.”
Vài người cười cười nói nói đi đến một chiếc xe dài hơn bên cạnh ngồi vào, đi mất.
Khấu Bân Úc lắc đầu: “Con bé được nuông chiều từ nhỏ, khó tránh khỏi có chút trẻ con, cậu đừng để ý.”
Khấu Thu về Khấu gia, mở cửa liền thấy Hòa Phi Trân.

Thấy không phải là con gái mình, bà cáu kỉnh: “Manh Trân đâu?”

Khấu Bân Úc vừa định mở miệng chợt nghe thấy đối phương chửi Khấu Thu: “Nhất định là mày làm con bé tức giận bỏ đi, nếu không sao nó không ngồi xe nhà mình về nhà.

Gần đây trị an không an toàn, tao nói cho mày biết nếu Manh Trân có xảy ra chuyện gì…”
“Cô ta đến nhà bạn chơi.” Khấu Thu ngắt lời.
Khấu Bân Úc cũng nói: “Manh Trân đúng là có việc.”
Hòa Phi Trân: “Nếu con bé xảy ra chuyện nhất định là do…”
Ba chữ ‘tiểu tạp chủng’ còn chưa thốt ra, chợt nghe Khấu Thu thần sắc không đổi nói: “Cô ta nói cuối tuần đi biển với bạn, không rảnh về.”
Thời gian yên lặng một giây đồng hồ, khi Hòa Phi Trân phản ứng lại, sắc mặt không tốt: “Mày nói bậy bạ cái gì đó!”
Khấu Thu liếc nhìn Khấu Bân Úc: “Không tin bà hỏi anh ta?”
Hòa Phi Trân nhìn Khấu Bân Úc.
Khấu Bân Úc cười khổ nói: “Đúng là như lời Tam đệ nói.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Hòa Phi Trân trừng mắt nhìn bọn họ một cái, dù nội tâm là khẳng định không tin, nhưng an toàn vẫn hơn.

Bà vội vàng gọi điện thoại xác nhận.
Khấu Bân Úc thở dài, nên nói cái gì mới tốt đây.

Văn hóa Trung Quốc thâm sâu như biển a.
Ngày hôm sau là cuối tuần, nữ nhân Khấu gia kiên trì đi thẩm mỹ viện.

Khấu Quý Dược đóng đô ở sở nghiên cứu, trong nhà chỉ còn lại có Khấu Thu cùng Khấu Bân Úc.

Sau cơm trưa, Khấu Thu đi ngang qua phòng Khấu Bân Úc thì thấy cửa mở, Khấu Bân Úc thì đang tại điên cuồng ấn chuột máy tính.
“Gì thế?”
Khấu Bân Úc tiếp tục hung hăng ấn chuột: “Đơ máy.”
Khấu Thu đi vào thì thấy màn hình máy tính đang load phần mềm chuyển đuôi file video.
“Video thì file nào chẳng xem được, sao lại muốn chuyển?”
Đôi mắt hoa đào của Khấu Bân Úc nhướng cao: “Con nít thì biết gì, anh đây muốn chuyển đuôi thành .avi, nhìn vậy mới có cảm giác.”
Khấu Thu nhíu mày: “Có khác nhau?”
Khấu Bân Úc cười nói: “Ngoan, chờ cậu uống sữa cao bằng anh, anh sẽ nói cho cậu biết.”
Khấu Thu định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng điện thoại, thấy là số lạ liền từ chối.
Lát sau, có tin nhắn tới: Đang làm gì đó? Trả lời điện thoại.
Phía đưới đặc biệt ký tên Khấu Quý Dược.
Loại giọng điệu mệnh lệnh này dù không có ký tên, Khấu Thu cũng có thể đoán được là ai.

Hắn quẹt quẹt vài đường liền trả lời lại: Nhị ca kêu ở nhà xem avi.
Thật nhanh Khấu Bân Úc đang ngồi đối diện trước màn hình máy tính thỏa mãn nhìn phần mềm load xong.

Di động trên bàn rung lên, hắn vừa mới bấm nghe chợt nghe đầu bên kia truyền ra âm thanh lạnh lùng: “Nghiệp chướng, cút đến sở nghiên cứu ngay cho ta.” Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận