Trọng Sinh Vào Đêm Mưa


Thu Tử Hàn lúc này như bị chịu tội, chờ Dịch Thiên Phàm đơn giản giúp hài tử thu thập xong, đã hôn mê.

Dịch Thiên Phàm tuy rằng cũng một đêm không chợp mắt, nhưng hiện tại không chút nào buồn ngủ, hắn ôm một lớn một nhỏ vào lòng, trong lòng kích động nghĩ lại mà sợ.

Một đời này, trưởng tử của mình vẫn trong đêm mưa to ra đời, may mắn chính là bây giờ Tử Hàn và hài tử của hắn đều bình an vô sự nằm trong lòng mình.

Dịch Thiên Phàm cảm thấy đời này của mình là do Thu Tử Hàn trao cho, là do y trao cho hắn có cuộc sống mới khác hoàn toàn với kết cục của đời trước.

Bên ngoài mưa dần dần ngừng, ánh mặt trời chiếu vào trong động, Dịch Thiên Phàm trong lòng ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn dường như quên mất tình cảnh hiện tại, đến khi ngoài cửa động truyền đến tiếng bước chân, thần trí hắn mới trờ lại.

Chẳng lẽ Mã Thiên Tường đã trở lại?
Dịch Thiên Phàm dùng quần áo bao Thu Tử Hàn và hài tử kín mít, gắt gao nhìn chằm chằm cửa động, căng chặt thần kinh.

"Thiếu gia......!thiếu phu nhân......!các ngài có ở trong đó không?" Cũng may người tới không chỉ có Mã Thiên Tường, còn có Điền Hán Thanh đang chế phục hắn và gia nô của Dịch gia.

Dịch Thiên Phàm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hướng cửa động hô, "Chúng ta ở đây......!mau tiến vào!"
Điền Hán Thanh nghe được tiếng Dịch Thiên Phàm, để hai gia nô coi chừng Mã Thiên Tường ở cửa động, bản thân thì mang theo một gia nô chạy vào trong động.

"Thiếu gia!" Khi nhìn đến tình cảnh trong sơn động, Điền Hán Thanh hít sâu một ngụm khí lạnh, tình huống hai người của Dịch Thiên Phàm thật chật vật, thậm chí sắc mặt của Thu Tử Hàn tái nhợt đã hôn mê bất tỉnh, "Thiếu phu nhân......!ngài ấy......"
"Nhi tử chúng ta chào đời." Dịch Thiên Phàm ôm nhi tử ra tới, đưa cho Điền Hán Thanh, sau đó ôm Thu Tử Hàn đứng lên, "Tử Hàn cần tĩnh dưỡng cho tốt, chúng ta nhanh chóng xuống núi đi."
Điền Hán Thanh tiếp nhận hài tử, gắt gao ôm vào trong lòng.

Đoàn người không dám trì hoãn một khắc nào, lập tức xuống núi.


Về tới thôn trang, Hoàng Trung dẫn Dịch Thiên Phàm vào phòng mới đã được thu xếp ổn thỏa.

Dịch Thiên Phàm đưa nhi tử cho má Ngô chiếu cố, bản thân thì cẩn thận lau người cho Thu Tử Hàn, lại uy canh gà cho y, lúc này mới yên tâm để người ngủ.

Làm xong hết thảy, thì tâm tình mới yên.

"Điền thẩm, Tử Hàn phiền ngài hỗ trợ chăm sóc, nếu y tỉnh lập tức kêu ta." Dịch Thiên Phàm rửa mặt, phân phó một câu, sau đó ra cửa.

"Mang Thẩm Liên cùng Mã Thiên Tường lại đây." Dịch Thiên Phàm vẻ mặt lạnh lùng, hướng Hoàng Trung đang đứng chờ ở ngoài nói.

Thẩm Liên đêm qua ngủ không an ổn, mưa to đã phá vỡ kết hoạch tìm Mã Thiên Tường của ả, tiếng mưa, tiếng sấm vang đến kinh hãi, Thẩm Liên thẳng đến sau nửa đêm mới chậm chậm ngủ được.

Buổi sáng thức dậy so ngày thường muộn một chút, Thẩm Liên rửa mặt một phen, chuẩn bị kêu nha hoàn dọn bữa sáng, mở cửa phòng ra lại thấy Hoàng Trung đang đứng ở cửa, ông còn không kịp gõ cửa.

"Hoàng quản gia?" Thẩm Liên trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ tìm được Mã Thiên Tường rồi? Trên mặt thì giả vời tùy ý, "Sáng sớm có việc gì?"
"Di nương." Hoàng Trung cúi đầu, cung kính nói, "Có việc thỉnh ngài đi chính đường."
Thẩm Liên đối với đãi ngộ như 'chủ nhà' cực kỳ hưởng thụ, cũng không nghĩ nhiều, "Được, ngươi đi kêu bọn họ dọn đồ ăn sáng lên đi, ta mới dậy chưa ăn gì đâu." Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về hướng chính đường.

Còn chưa vào phòng, xa xa đã thấy có một người ngồi trong phòng.

Ngoài phòng thì sáng, trong phòng thì âm u, Thẩm Liên dùng tay che che ánh sáng chói mắt kia, bước chân chợt dừng lại, người này......!sao lại nhìn quen quen?
"Liên Nhi......" Khi Thẩm Liên vừa vào phòng, còn chưa thích ứng ánh sáng, liền nghe được tiếng Mã Thiên Tường.


"Tường ca?!" Thẩm Liên dùng tay che miệng lại, mới có thể làm bản thân không kêu sợ hãi, sau đó tiến lên vài bước, bắt lấy tay Mã Thiên Tường, vội la lên, "Chàng, chàng sao lại ban ngày ban mặt mà đến đây, bị bọn họ phát hiện thì làm sao.

Chàng đi mau, đi mau!" Vừa nói vừa kéo người đi, kéo ra bên ngoài phòng.

Còn tốt Hoàng Trung có thể đã đi căn dặn chuẩn bị đồ ăn, tạm thời không ở đây.

Mã Thiên Tường ngồi vững như Thái sơn, chỉ là thẳng tắp nhìn Thẩm Liên.

"Chàng, chàng." Thẩm Liên thấy Mã Thiên Tường không có phản ứng, cũng không kéo nữa, mà chuyển sang đẩy hắn, "Chàng làm sao vậy, còn không mau đi!"
"Nàng vì sao không đến tìm ta?" Mã Thiên Tường vẫn bất động, nhìn Thẩm Liên.

"Ta......" Thân mình Thẩm Liên chợt cứng lại, ánh mắt né tránh, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Đồ vật chàng lấy được phải không? Để ở đâu vậy?"
"Vì sao không có xe ngựa?" Mã Thiên Tường không đáp, nhìn Thẩm Liên hốc mắt đỏ lên.

"Đồ vật rốt cuộc chàng để ở đâu? Ta hỏi chàng đó......" Thẩm Liên nóng nảy, đấm ngực Mã Thiên Tường vài cái, vốn là oán giận nhưng cũng dường như làm nũng, "Nói ta biết ta sẽ giải thích cho chàng."
Nắm chặt tay ả, trong mắt Mã Thiên Tường che kín tơ máu, mở to đôi mắt, trong giọng nói mang theo tuyệt vọng và không cam lòng, "Nàng chẳng lẽ thật sự coi trọng những vật ngoài thân đó? Ta chỉ cần chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau không được sao?"
Tay Mã Thiên Tường rất lớn, siết tay Thẩm Liên đến phát đau, "Chàng làm ta đau a......" Thẩm Liên muốn tránh ra, nhưng tay bị gắt gao túm chặt không thoát ra được, "Ngươi rốt cuộc phát điên cái gì, không có tiền, hai người chúng ta ăn cái gì uống cái gì, nghèo hèn phu thê trăm sự ai, ngươi chưa từng chịu khổ, ngươi thì biết cái gì?!" Tay bị siết đau kích thích Thẩm Liên, ả càng nói càng kích động, đến cuối cùng thậm chí là thét lên chói tai.

"Ta vốn dĩ không vào phòng lấy đồ! Ta chỉ phóng hỏa thôi!" Cảm xúc Mã Thiên Tường càng lúc càng mất khống chế, quát, "Ta cái gì cũng không có, ngươi còn đi theo ta không! Ngươi rốt cuộc có nguyện ý sống với ta cả đời không!"
"Cái gì?!" Thẩm Liên sắc mặt trắng nhợt, kêu lên, "Ngươi không có lấy!? Vậy bạc đâu? Khế nhà đâu? Khế đất đâu? Đi đâu rồi?" Thẩm Liên không còn muốn để ý Mã Thiên Tường, thân mình lui về sau, cố gắng tránh thoát tay Mã Thiên Tường, sau đó liên tục lui về sau nói, "Là Hoàng Trung lừa ta? Hay là vốn dĩ những đồ vật đó không ở trong phòng kia? Vậy rốt cuộc ở nơi nào?"
Không có người trả lời Thẩm Liên.


"Đến bây giờ ngươi đã tin chưa?" Dịch Thiên Phàm chậm rãi từ bên trong đi ra, phía sau đi theo là đám người Hoàng Trung, hắn nhìn Mã Thiên Tường nói, "Ta không có lừa ngươi."
Hai tay Mã Thiên Tường che kín mặt, cúi đầu, không bao lâu giữa khe hở ngón tay chảy ra nước mắt.

"Dịch, Dịch Lang?!" Thẩm Liên không thể tin nhìn về phía Dịch Thiên Phàm đang đi đến, biểu tình dường như nhìn thấy quỷ, "Chàng, chàng trở về lúc nào?"
Dịch Thiên Phàm đi đến thủ vị ngồi xuống, "Ta khi nào trở về ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết, kể từ hôm nay trở đi, ngươi không còn liên quan đến Dịch gia, ngươi không thể bước vào cái nhà này nửa bước."
"Dịch Lang!" Thẩm Liên vừa nghe, nước mắt lả chả chảy xuống, nhào qua ôm chân Dịch Thiên Phàm, "Chàng đừng đuổi ta đi......" Sau đó dùng tay chỉ Mã Thiên Tường nói, "Là hắn! Đều do hắn bức ta......! Hắn trước kia là ân khách của ta, đối với việc ta gả cho chàng ghi hận trong lòng, bức ta phối hợp với hắn ăn trộm gia tài Dịch gia, còn uy hiếp ta, nếu không nghe lời hắn, sẽ nói những chuyện trước đây ta và hắn cho chàng nghe......!Ta không muốn chàng hiểu lầm là ta còn qua lại với hắn......!nên đành phải giả bộ nghe hắn, sau đó tính toán lại tìm cơ hội......!Nói cho chàng nghe ngọn nguồn......"
Mã Thiên Tường phảng phất như nghe được chuyện đáng cười nhất thế gian, thì ra nữ nhân này vẫn luôn lợi dụng mình không nói, còn giỏi mở to mắt nói dối như vậy!
"Các ngươi báo quan đi." Tâm Mã Thiên Tường như tro tàn, "Ta cái gì đều nói......!Đều do nữ nhân này hại ta......!"
Dịch Thiên Phàm cũng không dây dưa với Thẩm Liên, để hạ nhân mang hai người đi xuống, chờ người quan phủ đến bắt đi.

Gia nô đã sớm phái đi vào thành báo quan, nay đã mang theo quan sai nhân lúc trời tạnh mưa không lâu thì chạy tới thôn trang Dịch gia, mang Mã Thiên Tường và Thẩm Liên đi.

Mã Thiên Tường từ lúc đó trở đi, không nhìn Thẩm Liên một cái.

Dịch Thiên Phàm về phòng, Thu Tử Hàn còn hôn mê.

Lên giường, kéo người ôm vào trong lòng, Dịch Thiên Phàm rốt cuộc cũng có thể ngủ an ổn.

Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, trong phòng mới một lần nữa truyền đến động tĩnh.

Thu Tử Hàn không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều rất khó chịu, thói quen tính muốn xoa bụng, lại phát hiện đang được người ôm vào lòng, hô hấp phảng phất ở cổ, nhắm mắt một lát để thích ứng một lát rồi mới một lần nữa mở ra.

Nhìn trước mắt là gương mặt ngủ say của Dịch Thiên Phàm, mới nhớ tới mình đã sinh hài tử.

Nhẹ nhàng rút ra cánh tay, giơ tay xoa xoa mắt bị thâm quầng của Dịch Thiên Phàm, tuy rằng cả người rã rời, hạ thân đau nhức, nhưng Thu Tử Hàn lại cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc và điềm tĩnh.

"Ngươi tỉnh?" Dịch Thiên Phàm ngủ rất nông, Thu Tử Hàn vừa động thì hắn cũng tỉnh lại, cầm bàn tay trước mắt, tiếng nói có chút phát ách, "Cảm giác thế nào?"
"Không có việc gì." Thu Tử Hàn dùng trán cọ cọ trán Dịch Thiên Phàm, "Chỉ có chút mệt, ngươi ngủ tiếp đi, khẳng định cũng mệt muốn hỏng rồi."

"Ta không mệt." Dịch Thiên Phàm hoàn toàn thanh tỉnh, đứng dậy giúp Thu Tử Hàn dịch dịch góc chăn, "Ngươi nằm đi, ta kêu các nàng ôm nhi tử lại đây, lát nữa thì ăn một chút gì nha."
Được tin má Ngô ôm Dịch tiểu thiếu gia đã được uy sữa ôm lại đây, Điền thẩm cũng đem đến canh cá đã nấu sẵn đến.

Dịch Thiên Phàm tiếp nhận hài tử, đưa đến vào lòng ngực Thu Tử Hàn, lại ôm một lớn một nhỏ ôm chặt vào lòng, "Tử Hàn, đây là đích trưởng tử của chúng ta, ta muốn đặt tên cho bé con là Mộ Thu, ngươi thấy thế nào?"
Mộ Thu, Mộ Thu, Dịch Mộ Thu.

Trong lòng Thu Tử Hàn như được bôi mật, ngẩng đầu ở trên môi Dịch Thiên Phàm mổ nhẹ một ngụm, nhìn nhìn lại vật nhỏ trong lòng, lại nhíu mày, "Bé con sao lại xấu như vậy......"
Má Ngô và Điền thẩm đồng thời phụt cười ra tiếng, một người nói, "Mới sinh ra tiểu hài tử đều như vậy, qua một thời gian sẽ lớn lên trắng nõn." Một người khác cũng nói, "Đúng vậy, hơn nữa chúng ta đã tìm bà vú, lại có được sữa của dê núi, bảo đảm tiểu thiếu gia ăn đến trắng trẻo mập mạp, thân mình cường tráng."
"Vậy là tốt rồi." Thu Tử Hàn hôn hôn Tiểu Mộ Thu, mặc dù đang ngủ say nhưng tiểu hài tử hình như có sở cảm, trong mộng mặt đều gợi lên, nở nụ cười.

"Bé con cười! Bé con cười!" Thu Tử Hàn kinh hỉ nhìn Dịch Thiên Phàm, nhìn đến nỗi làm lòng Dịch Thiên Phàm cũng trào dâng.

Dịch Thiên Phàm ở trên mặt của một lớn một nhỏ hôn một cái, khóe miệng sắp kéo đến mang tai, "Hai bảo bối của ta." Hai phu phu tuổi trẻ si ngốc nhìn hài tử trong chốt lát, ăn chút gì đó, liền ôm nhau ngủ.

Thu Tử Hàn tĩnh dưỡng một tháng, thân mình dần dần khôi phục lại, Tiểu Mộ Thu cũng nảy nở khả quan, xác thật càng ngày càng đẹp, tiểu thân mình cũng chắc nịch không ít, ngay cả Tiểu Phúc cũng đã hoàn toàn bình phục, cả ngày canh giữ ở của phòng ngủ của Dịch Thiên Phàm, bộ dáng như là người không phận sự cấm vào.

Làm tiệc đầy tháng xong, đồng ruộng cũng đã sinh trưởng lúa nước ra mấy tấc, cửa hàng trong thành và thôn trang hết thảy dường như đều tiến vào quỹ đạo.

Dịch Thiên Phàm ngồi trên xe ngựa, trong tay lật xem sổ sách của cửa hàng đưa đến.

Mấy tháng nay, vì giá vải nâng lên, phường nhuộm và tiệm quần áo thu chi cân bằng, cơ bản cũng ngang nhau, sinh ý tửu lầu vẫn luôn không tồi, lợi nhuận không ít, vì hiện tại còn chưa tới lúc thu hoạch lúa nước, sinh ý tiệm gạo buôn bán, giá cả không thể đi lên, tạm thời giống như lúc trước, không lên không xuống.

Dịch Thiên Phàm đang nghĩ làm cách nào mở rộng sinh ý, gia tăng lợi nhuận, đột nhiên cảm giác được xe ngựa chậm rãi ngừng lại.

"Hửm?" Dịch Thiên Phàm vén màn xe lên hỏi, "Vì sao dừng xe?"
An Thuận quay đầu, nhỏ giọng trả lời, "Thiếu gia, ven đường bên kia......!có nằm một người......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận