Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân
Không ngờ, lực kéo của anh ta hơi mạnh, lại đúng lúc Lưu Uyển Uyển dẫm phải một viên đá nhỏ, không may ngã xuống đất.
Lưu Thanh Nguyệt ngẩn người.
Sao tự nhiên lại ngã chứ?
Nhưng sau khi ngã xuống, khuôn mặt Lưu Uyển Uyển lộ rõ vẻ đau đớn, cô ta ôm chặt bụng, mồ hôi trên trán không ngừng rơi lã chã.
Mấy người lính gần đó nhìn thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới, ngay cả Lưu Thanh Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu.
Chẳng phải chỉ ngã một cái thôi sao? Sao lại nghiêm trọng thế?
Nhìn Lưu Uyển Uyển ôm bụng, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Lưu Thanh Nguyệt!
Đúng lúc cô đang suy nghĩ, Chu Hà Sơn liền vội đỡ Lưu Uyển Uyển dậy, nhẹ nhàng hỏi, "Em không sao chứ?"
"Uyển Uyển, nói gì đi chứ!"
Thấy Lưu Uyển Uyển cứ ôm chặt bụng, Chu Hà Sơn càng thêm lo lắng, còn Lưu Thanh Nguyệt thì khẽ nheo mắt lại.
Chẳng lẽ mọi chuyện đúng như cô nghĩ?
"Không sao." Sau một, hai phút, Lưu Uyển Uyển mới giơ tay ra hiệu không sao.
Lúc nãy ngã đau thật, nhưng đằng sau có vài chiếc lốp xe dùng để tập luyện, đã giảm bớt lực ngã.
Ban đầu cô ta thấy rất đau, nhưng giờ cũng không cảm thấy gì nghiêm trọng nữa.
Nghe thấy Lưu Uyển Uyển nói không sao, Chu Hà Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, anh ta liền ngẩng đầu, trừng mắt giận dữ nhìn Lưu Thanh Nguyệt.
Vẻ mặt tức giận, anh ta chất vấn: "Cô làm sao có thể độc ác như vậy? Tại sao lại đẩy em gái mình? Cô quá đáng rồi đấy!"
"Với tính cách của cô, dù tôi không để ý chuyện cô bị người ta cứu và đụng chạm khi ngã xuống nước, nhưng cô ở nhà tôi thì sẽ hành xử thế nào với cha mẹ tôi?"
"Nếu cô không hiếu thuận với cha mẹ tôi, cô nghĩ sẽ ra sao?"
Chu Hà Sơn bắn liên hồi những lời chỉ trích về phía Lưu Thanh Nguyệt, khiến mấy người lính đứng xem không biết phải nói gì.
"Tôi đẩy cô ta?"
Lưu Thanh Nguyệt cười lạnh, "Anh đừng có đùa nữa! Lúc nãy rõ ràng là anh kéo cô ta, tôi còn chưa kịp chạm vào cô ta, là anh tự khiến cô ta ngã đấy chứ!"
"Chẳng phải vì tôi thấy cô định xông lên đánh cô ấy, nên tôi mới phải kéo cô ấy đi sao!" Chu Hà Sơn vội vàng giải thích.
Lưu Thanh Nguyệt nhìn hai người họ, càng thấy buồn cười.
"Vậy tại sao anh lại căng thẳng như vậy?"
"Hai người có gì mờ ám đúng không!" Lưu Thanh Nguyệt giữ ánh mắt bình tĩnh, cô cảm thấy câu trả lời mình mong muốn đã sắp lộ ra rồi.
Chu Hà Sơn nuốt khan, sau đó lúng túng giải thích, "Tôi chỉ thấy cô hành xử như vậy thật khó chấp nhận.
Vì tôi không thể chịu đựng được cô nữa nên cô đến đây làm loạn, cô muốn hủy hoại tôi sao?"
Lưu Thanh Nguyệt nhìn biểu cảm của anh ta, đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng.
Sau đó, thấy Chu Hà Sơn cứ căng thẳng nhìn chằm chằm vào bụng của Lưu Uyển Uyển, suy nghĩ kia trong đầu cô cuối cùng cũng bật ra.
Cô mở to mắt.
Cô bước lùi từng bước, rồi điên cuồng túm lấy tóc mình, giọng hét chói tai, "Tại sao cô ấy lại ôm bụng? Chẳng phải hai người lén lút với nhau sao, cô ấy có thai rồi phải không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...