Cầm đồ ăn đóng gói kỹ lưỡng, mùi thơm tỏa ra nồng nặc làm con sâu đói trong người càng thêm ngọ nguậy.
Một tay xách đồ, tay còn lại giơ ra ấn nút trong thang máy để lên tầng“Chờ một lát”Chân dài rảo bước vào, quay sang người thanh niên vừa nhấn nút chờ cho mình nói: “Cảm ơn”Hạ Dương gật đầu không để ý.
Thấy nút sáng lên cũng là số tầng mình đang muốn đến, hắn ngạc nhiên nhìn về phía người thanh niên đang một tay ôm đồ, một tay đút túi quần“Cậu cũng ở tầng 32 sao?”Cảm nhận được người bên cạnh hỏi mình, Hạ Dương trả lời: “Đúng vậy”“Sao trước giờ tôi không gặp cậu nhỉ?”“Hôm nay tôi mới đến ở.
Trước giờ sống ở nơi khác.
Anh cũng ở tầng 32?”“Không, tôi ở tầng 31 nhưng bạn tôi ở tầng 32 nên tôi hay lên đấy”Ồ, bạn của anh ta ở tầng 32 không phải là chủ căn nhà 3201 ở đối diện sao.
Trùng hợp thật.Cố Nguyên vừa nói chuyện vừa thi thoảng nhìn qua túi đồ mà Hạ Dương đang cầm.
Trong này là gì vậy, mùi thơm quá!Nhận thấy được tầm mắt của Cố Nguyên vào túi đồ ăn của mình, Hạ Dương khẽ nghiêng người, lặng lẽ giấu túi đồ ra phía sau.
Gì đấy, nhìn đi đâu đấy, sao lại nhìn vào đồ ăn của người ta thế? Dù anh có là hàng xóm hay gì đi nữa thì hắn cũng không cho đâu.
Đây là đồ ăn lâu lắm rồi hắn mới được đụng đến đó.May cho Hạ Dương là Cố Nguyên không để ý đến hành động nhỏ của cậu.
Nếu anh biết được cái suy nghĩ lúc này của cậu chắc chắn sẽ phát sặc vì sự ấu trĩ này mất.Thang máy nhanh chóng mở ra, hai người chào nhau rồi bước vào hai căn nhà khác nhau.Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Hân Nghiên đang nằm lướt điện thoại ngẩng đầu lên.“Sao đi lâu thế?”Hạ Dương để đồ xuống, khẽ thở phào trong lòng.
May mà hắn có thể bảo vệ được đồ ăn an toàn.“Chị, em vừa gặp được người ở nhà đối diện đấy.
À không phải, anh ta bảo là anh ta ở tầng 31, bạn anh ta mới ở nhà 3201”“Thế à.
Được rồi, quan tâm làm gì.
Lấy đồ ra chén nào”Nhà 3201Do hay đến chơi nên Cố Nguyên có tích hợp luôn vân tay vào cửa nên không cần gọi cho người nào đó ra mở cửa cho mình.
Anh bước thẳng vào phòng ngủ, bật sáng hết điện trong phòng lên, nhìn thấy ngay trên giường tên bạn chết tiệt của mình đang úp sấp mặt say ngủ.
Điện thoại chắc do anh gọi làm phiền nên bị hắn ta tắt nguồn rồi vứt thẳng xuống đất.Có lẽ do cảm nhận được ánh sáng bất chợt, lóa lên làm người trên giường khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt anh là bản mặt gợi đòn Cố Nguyên.
Chậc! Anh chớp chớp mắt để thích ứng với ánh sáng, chậm rãi ngồi dậy rồi bước xuống đi ra ngoài“Mày có thể để tao ngủ yên được không hả? Tao mới ngủ được có một ít”Nói xong lại ngáp một cáiNhìn con người ngủ gần cả ngày trời mà vẫn than một ít, Cố Nguyên có chút cạn lời, ngồi xuống ghế ở phòng khách.
Tay thuận tiên xé bịch snack để trên bàn, nói lại“Mày có thể nhìn xem một ít của mày đã trôi qua bao lâu rồi? Tao đã làm việc xong mới đến mà mày còn bảo một ít”Không nghe thấy tiếng đáp lại, Cố Nguyên lại tiếp tục“Giang hồ cấp cứu, tao vội lắm nên gọi cho mày không được nên mới chạy đến ngay đây”Lăng Hạo Hiên mới từ trong phòng tắm bước ra, anh vừa rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Bước đến mở cửa tủ lạnh lấy chai nước uống thì nghe thấy lời này của Cố Nguyên, khẽ nhướn mày“Lại cấp cứu? Lần này lại cô em nào bám mày? Trốn không thoát?”Nghe thấy câu hỏi cà chớn của Lăng Hạo Hiên, Cố Nguyên cũng không để ý, vừa nhai snack vừa trả lời“Không, còn nguy cấp hơn ấy.
Mẹ tao gọi về xem mắt, nói là con của nhà nào đấy mới du học về muốn giới thiệu cho tao làm quen.
Tao chối mãi không được nên định nhờ mày nói hộ”“Chậc, mày đi gặp một lần thì cũng có làm sao?”“Không, lằng nhằng lắm.
Tẹo nữa mẹ tao có gọi thì mày giúp vào mấy câu là được”“Được rồi, nể tình đấy” Lăng Hạo Hiên cầm chai nước gật gù nói“Nể cái đầu mày.
Tao còn chưa tính sổ với mày vụ hôm nay.
Lẽ ra hôm nay tao không phải lên viện, mày lại gọi gấp rồi vứt người ra đấy.
Mất cả buổi nghỉ của tao”Cố Nguyên cầm cái gối bên cạnh ném thẳng sang tuy nhiên bị né một cách dễ dàng.
Bỗng chợt nhớ ra cái gì“Đúng rồi, nãy quên chưa hỏi”“Hử?” Lăng Hạo Hiên uể oải nhìn sang“Sao mày biết em trai của cô ấy huấn luyện chỗ mày?”“Điều tra chứ cái gì.
Lúc nhận được thông tin thì thấy, tao đang vội nên phải gọi cho người nhà chứ sao” Đáp lại một cách tùy ý, tay với lấy gói snack xé ra ăn rồi lại tiếp tục nói“Sáng nay tao suýt tóm được xe của tên khủng bố thì hắn lại lao ra đường bên, do đông xe nên hắn không may tông phải xe đang rẽ, tao cũng tóm được tên đấy lúc đó luôn.
May mà người bị đâm không sao, chứ không cũng phiền lắm đấy!”“Sao phiền?”“Hử, tao chưa nói mày à.
Em trai cô ta là Hạ Dương, con của sư đoàn trưởng Hạ ở trụ sở thành phố A nhét vào đây để dạy dỗ.
Tên nhóc này ở chỗ tao cũng nổi lắm”Tiếng nhai răng rắc cùng âm thanh trả lời truyền đến của Lăng Hạo Hiên.
Cả ngày hôm nay hắn chưa ăn gì, có hơi đói rồi“Thế là Hạ gia mà tao biết á?”“Đúng thế”“Thế cô ta chính là cô tiểu thư phách lối, khó gần đó à?”“Chắc vậy” Lăng Hạo Hiên tùy ý trả lời, tay giơ lên ném thẳng túi snack đã ăn hết vào thùng rác phía xa.
Viu một cái, trúng phóc, không lệch tí nào.“Đúng là không thể tin vào tin đồn mà” Cố Nghiên cảm khái đáp“Sao?”“Cô ấy không giống lời đồn cho lắm”Hắn xác thực thấy cô nàng đó chỉ có phần lưu manh, cà chớn chứ không giống khó gần xíu nào.
Chậc, tự nhiên thấy hơi giống tên họ Lăng này.
Hai người này mà gặp nhau thì không biết ai cao tay hơn, tự nhiên có hơi chút tự hỏi trong lòng.Người đang bị Cố Nguyên mang ra so sánh về độ lưu manh hiện tại đang thỏa mãn nằm ườn ra ghế ở phòng khách, hai tay xoa xoa lên cái bụng của mình.
Cô no quá đi mất, hai chị em đánh chén hết sạch đồ ăn đặt nhanh chóng.
Sau khi ăn xong, cô trực tiếp lăn ra ghế còn Hạ Dương bị sai đi dọn đồ và vứt rác.
Bao lâu rồi cô mới được cảm nhận lại cảm giác ngon miệng và ăn uống no nê như này nhỉ.
Cô chắc chắn phải vạch được kế hoạch để chuẩn bị vật tư cho mạt thế sắp tới mới được.
Đã biết trước được những chuyện sắp xảy ra thì phải sắp xếp cho tốt.[Đôi lời tác giả: Bộ truyện này mình viết và đăng duy nhất trên web : https:///trong-sinh-va-mat-o-mat-the/.
Mọi người hãy truy cập vào đây để có thể cập nhật nhanh nhất các chương mới nhất và ủng hộ mình nhé.
Cảm ơn cả nhà nhiều.]Hạ Dương mới sắp đồ xong, quay ra thấy chị mình đã nằm dài trên ghế, còn mình thì lại tất bật dọn đồ, có hơi ấm ức rồi đấy nhé.“Chị, mới ăn no xong mà đã nằm là nhanh béo thành lợn đấy”“Thế thì em sẽ vinh dự thành em lợn”Hạ Dương: “…” Hắn không chấp nữa, được chưa“Em định xuống đi dạo quanh đây, chị có đi không?”Ngẫm nghĩ muốn đi ngắm nghía xung quanh đây, vừa giảm căng bụng, cô ngồi bật dậy, khoát tay“Đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...