“Cái này tôi cũng không hỏi, có điều cô ấy đã để lại cho anh mấy câu" Nhân viên công tác đem những gì Tô Vận Nhã vừa nói nói cho anh biết."Thú vị".Đáy mắt Bạch Nhuận Ngôn hiện lên một chút hứng thú, buông ly rượu xuống “Đi điều tra”.Anh ngược lại muốn xem thử, người dám nói chuyện như vậy với anh, là thần thánh phương nào."Vâng" Nhân viên lui ra ngoài.Trở về Tô gia, Tô Vận Nhã ngủ một giấc ngon lành.
Nếu muốn gặp cô, với khả năng của Bạch Nhuận Ngôn, tìm được cô là chuyện dễ dàng, cô cũng cần không lo lắng.Sáng sớm hôm sau.Lúc Tô Vận Nhã rời giường đi xuống ăn cơm, mấy người Tô gia đều đã ngồi vây quanh bàn ăn sáng."Có vài người thật sự là lớn mặt, để cho nhiều người chúng ta chờ đợi như vậy" Trần Vân Liên giọng bộ khinh khỉnh nói.Tô Vận Nhã nhìn không chớp mắt, tự mình ngồi xuống ăn, giống như căn bản không đem Trần Vân Liên để ở trong lòng.Trần Vân Liên nhìn thấy thần sắc này của cô, lại bị chọc tức không ít.Tô Quốc Cường buông đũa xuống mở miệng: "Vận Nhã, chuyện hôm qua ba không so đo với con, nhưng nơi này không thể so sánh ở nông thôn, con còn phải học cách lễ phép”Tô Vận Nhã vừa ăn bánh mì nướng, vừa lười biếng trả lời: "Đã biết”Tô Quốc Cường suy nghĩ một chút lại nói: "Vận Nhã, lát nữa con sẽ đi theo Linh Thanh tới trường A, con bé đang học ở đó, Linh Thanh đưa chị conlàm quen với trường học”Tô Linh Thanh ngoan ngoãn đáp: “Dạ, Ba”.Tô Vận Nhã dửng dưng nhún vai.Sau khi ăn xong bữa sáng, đi tới trường, mới vừa xuống xe, em họ Tô Linh San của hai người đã vui vẻ chạy lại: “Chị Thanh, chị đến rồi”.Cô ả liếc mắt một cái liền thấy Tô Vận Nhã đứng ở bên người Tô Linh Thanh, vừa nghĩ đã nói: “chị Thanh, đây chắc không phải là Tô Vận Nhã đó chứ? Nhìn quả nhiên quê mùa”.Tô Linh Thanh che đi ý cười khóe môi: "Đừng nói như vậy, bây giờ chị phải dẫn chị ấy đi học.
”Cô ta đưa Tô Vận Nhã đến trước một lớp học, dịu dàng nói: “Chị, sau này chị sẽ học ở đây nhé.
Em cố ý chọn lớp hai, chủ yếu là lo lắng rằng chị vừa từ nông thôn đến, và không được học nhiều, đi đến lớp cao hơn sợ chị không thể theo kịp”Trong lời nói ra ngoài, đều là một bộ dáng tốt cho Tô Vận Nhã.Nhưng chỉ có Tô Vận Nhã mới biết được, đây là đang mỉa mai cô là con gái nông thôn, không có văn hóa.Mọi người trong lớp nghe được lời Tô Linh Thanh đều xì xào bàn tán.Ánh mắt nhìn Tô Vận Nhã cũng hàm chứa ý tứ khác."Được" Tô Vận Nhã khẽ cười, cũng không phản bác, xoay người đi về phía lớp.Cô ngồi xổm xuống, giả vờ buộc dây giày, cầm một hòn đá nhỏ trên mặt đất.Hòn đá nhanh chóng bật ra.Tô Linh Thanh thấy Tô Vận Nhã nhu nhược như vậy còn đang tính toán nên làm thế nào để cho Tô Vận Nhã mất mặt.Ai ngờ một giây sau liền cảm thấy đầu gối đau nhói, một chân mất trọng lực ngã xuống đất."A!"Tô Linh Thanh hôm nay mặc áo sơ mi trắng cộng với váy ngắn màu hồng, làm nổi bật cả người vừa ngọt ngào vừa thanh thuần.Lần này ngã xuống đất, váy ngắn nhấc lên, lộ ra quần bảo hộ màu trắng bên trong cùng một cặp đùi trắng mịn.Lần này, toàn trường xáo động.Nhận thấy ánh mắt không chút che dấu của người chung quanh, Tô Linh Thanh ngay cả ý muốn chết cũng có, mặt đỏ như gan heo,vô cùng xấu hổ.Tô Linh San vội vàng đi qua đỡ cô ta dậy: ‘Chị Thanh, chị không sao chứ? ”"Không, không sao đâu." Tô Linh Thanh cố gắng trả lời, không còn mặt mũi ở chỗ này nữa: "Chị còn có chút việc, đi trước đây”Cô ta đã trốn khỏi hiện trường trong chớp mắt.Tô Linh San quay đầu thì nhìn thấy Tô Vận Nhã lẳng lặng đứng ở bên cạnh, trên mặt còn mang theo nụ cười vui sướng khi người ta gặp họa, nhất thời tức giận không kìm chế "Tô Vận Nhã, có phải chị giở trò hay không?”Tô Vận Nhã chớp chớp đôi mắt to, có vẻ thập phần vô tội: “Em đang nói cái gì vậy? Sao chị không hiểu.
”Thái độ dương dương tự đắc, giống như ngược lại chứng thực chuyện này chính là cô làm.Tô Linh San tức giận, chửi bới: ‘Chị Thanh đang yên đang lành sao có thể ngã xuống? Khẳng định là chị ghen tị với chị Thanh từ đó gây khó dễ, dùng thủ đoạn gì đó, để cho chị ấy ở trước mặt mọi người té ngã”Tô Vận Nhã cười tủm tỉm, không chút hoang mang phản bác: "Tô Linh San, em không thể nói như vậy.
Tô Linh Thanh của em ngã xuống, có liên quan gì đến chị? Chỉ có thể nói cô ta ngu xuẩn thôi.
”“Chị, đứa con gái nhà quê như chị, còn dám ngụy biện!” Tô Linh San vung một ngón tay oán hận chỉ vào Tô Vận Nhã, bất bình thay Tô Linh Thanh.đối Linh Thanh này, xem chừng rất trung thành.Tô Vận Nhã cười cười, đáy mắt xẹt qua tia nhàn nhạt mất kiên nhẫn.Tô Vận Nhã ánh mắt di chuyển, cười nói: "Tô Linh San, coi như là tôi làm, cô cũng phải xuất ra chứng cớ để cho người khác tin tưởng mới được chứ”Cô nói xong ở Tô Linh San hận đến nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.Trên diễn đàn trường học, một bài viết nóng bỏng đột nhiên vọt lên, trở thành chủ đề đầu tiên trong danh sách."Học sinh chuyển trường muốn thi vào lớp thiên tài thật ra là loại người này?"Tiêu đề hút mắt, ấn vào xem là mấy tấm ảnh, rõ ràng là ảnh ngày hôm qua Tô Vận Nhã đến câu lạc bộ Hoàng Gia.Cô ăn mặc đơn giản, không hợp với phong thái cao quý xung quanh."A, không ngờ tới cô ta lại đi đến chỗ như thế này, không phải là loại nữ sinh tiếp rượu chứ!"“Những học sinh như chúng ta làm gì có tư cách để vào, tôi thấy tám phần là vậy rồi!“Nhìn nữ sinh đứng đắn như vậy, lại là loại người này."“Chẳng lẽ các người cũng không có ai phát hiện, Tô Vận Nhã lớn lên còn rất đẹp sao?”“Lầu trên, Tô Vận Nhã chính là ỷ vào mình có một chút nhan sắc như vậy, cho nên mới tới câu lạc bộ Hoàng Gia làm cái loại này!Bài đăng ngày càng trở nên nóng hơn.Tin đồn Tô Vận Nhã là nữ tiếp rượu cũng được lan truyền ở trường.Buổi tối.Bên ngoài câu lạc bộ Hoàng Gia bên trong đèn điện sáng trưng, bên ngoài còn có một ít bảo vệ canh giữ, lui tới đều là đại nhân vật có mặt mũi trong thành phố.Tô Vận Nhã đi tới cửa, lại bị bảo vệ ngăn lại."rất xin lỗi, cô không thể vào" Bảo vệ kiên quyết nói, cánh tay ngang ngược trước mặt Tô Vận Nhã.Tô Vận Nhã nhướng mày: "Vì sao? ”Bảo vệ khinh bỉ nhìn lướt qua: "Nơi này chỉ hoan nghênh khách quý của câu lạc bộ”Nghĩa là, cô không phải là khách quý của họ."Mặc dù bây giờ không phải là khách quý, nhưng tôi muốn đi vào làm thẻ VIP" Tô Vận Nhã hai tay khoanh ngực, nói xong liền muốn đi vào trong.Giây tiếp theo vẫn bị ngăn lại."Rất xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể để cho người có năng lực trở thành khách quý đi vào"Ngụ ý chính là, Tô Vận Nhã không có đủ tiền để làm thẻ đó!Người qua lại rất nhiều, Tô Vận Nhã bị ngăn ở ngoài cửa một lúc, thu hút không ít người chú ý.Có thiếu gia thoạt nhìn vô cùng hào phóng nhìn thấy vẻ đẹp của Tô Vận Nhã, "Này, em gái, tôi có thể dẫn em đi vào, có muốn cân nhắc việc đi theo tôi hay không?”Tô Vận Nhã không để ý tới anh ta.Cô đang nghĩ cách.Một lòng chỉ nghĩ tới hộp đêm Hoàng Gia để tìm Bạch Nhuận Ngôn, ngược lại quên làm thẻ khách quý.Mọi người chung quanh đều coi như là đang xem trò cười nhìn Tô Vận Nhã.Những người như vậy, họ đã gặp quá nhiều.Muốn dựa vào một chút nhan sắc của mình để leo lên người cao phú soái*, ảo tưởng từ nay về sau có thể sống một cuộc sống an nhàn không phải lo nghĩ.*Cao phú soái: Từ ngữ mạng TQ chỉ những người đàn ông giàu có, thành đạtThấy thật sự là thu hút quá nhiều người chú ý, bảo vệ muốn nhanh chóng thoát khỏi phiền toái: "Đi..đi…đi, nơi này không phải là nơi cô có thể tới”Mắt thấy anh ta muốn động thủ đẩy mình.Đôi mắt Tô Vận Nhã sắc bén.Bỗng nhiên một người bên cạnh vươn cánh tay rắn chắc, nắm chặt tay bảo vệ, "Khách quý của tôi, anh cũng dám động vào? ”Bảo vệ quay đầu nhìn, sắc mặt sợ sệt: "Bạch thiếu gia! ”“Không biết là khách quý của Bạch thiếu gia, là ta có mắt không biết Thái Sơn!Bảo vệ vội vàng xin lỗi, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống xin lỗi Tô Vận Nhã.Tô Vận Nhã chăm chú, nhìn người tới, nhẹ nhàng cười, cũng không lên tiếng.Những người vây xem khác lại ngồi không yên.Bạch gia là một đại gia tộc, Bạch Nhuận Ngôn chính là thiếu gia Bạch gia, mặc dù chơi bời bất cần, nhưng thân phận địa vị không có mấy người dám khinh thường.Cô gái tóc vàng này thoạt nhìn không có quyền thế, ăn mặc bình thường, vậy mà lại là khách quý của Bạch Nhuận Ngôn?Vậy nên côcó thân phận cao quý cỡ nào?Trong lòng mọi người âm thầm cân nhắc, ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.Bạch Nhuận Ngôn hừ lạnh một tiếng, cả người tức giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...