Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Đối với câu trả lời này của Diệp Trần, Bạch Nhược Băng tự nhiên rất là không hài lòng, hơn nữa cô ta chợt phát hiện, không biết từ lúc nào bắt đầu, chính mình ở trước mặt người học sinh này, đã hoàn toàn không có sự uy nghiêm của một người giáo viên, điều này làm cho nội tâm của cô rất không thoải mái, thế là nghiêm sắc mặt lần nữa, vẻ mặt cứng rắn, hiện ra dáng vẻ cô giáo, nói:

"Học sinh Diệp Trần, chúng ta lần này đi chỉ nói đạo lý với hắn, em tuyệt đối không được động thủ đánh nhau!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không nhíu mày, lập lờ nước đôi nói:

"Em sẽ cố gắng!"

Bạch Nhược Băng lập tức không vui,

"Cái gì gọi là em sẽ cố gắng? Đánh nhau là không đúng! Nếu như em đánh bị thương người, đây chính là phạm pháp!"

Diệp Trần lập tức trở nên đau đầu, nếu như không phải hắn từ trước đến nay nói ra thì phải làm, trước đó đã đáp ứng giúp Bạch Nhược Băng giải quyết chuyện này, thì giờ phút này hắn thực sự muốn quay đầu bước đi, không còn đi quản loại chuyện lông gà vỏ tỏi loại việc nhỏ này.

Cuối cùng, không chịu nổi một hồi giảng đạo lý làm người của Bạch Nhược Băng, Diệp Trần đành phải nhẫn nhịn nói:

"Được a! Cô Bạch, chỉ cần Lưu Tử Minh không chủ động hướng em ra tay, em cam đoan không ra tay với hắn, như vậy được chưa?"

Bạch Nhược Băng còn muốn nhiều lời, Diệp Trần khẽ cau mày, trên mặt hiện ra vẻ mặt giận dữ,

"Chẳng lẽ hắn muốn đánh em, em còn không được ra tay đánh lại hay sao?"

Nhìn thấy Diệp Trần có chút nổi giận, Bạch Nhược Băng không hiểu vì sao cảm giác trong lòng run lên, đầu không thể không rụt lại, đành phải lời vừa ra đến khóe miệng, lại phải ngậm vào nuốt lại, nhỏ giọng nói:


"Được được được, em nói thế nào thì thế đó đi, cô đều nghe em không được sao?"

Bạch Nhược Băng rất bi ai nhận ra, ở trước mặt thiếu niên này so với mình nhỏ hơn tới bảy tám tuổi, cô ta đã hoàn toàn bị đánh mất đi sự uy nghiêm của giáo viên...

Tuy rằng cô ta rất không thích loại cảm giác này, nhưng nhìn qua vẻ mặt không giận tự uy của Diệp Trần kia, cô ta sửng sốt một câu phản bác cũng không dám nói, ngay cả chính nàng cũng không nói lên được vì sao.

"Lạ thật! Tại sao ở trước mặt đứa nhỏ này, một chút uy nghiêm mình cũng không có?"

...

"Đúng rồi, cô Bạch, cô với tên Lưu Tử Minh này gặp nhau như thế nào?"

Im lặc một lúc sau, Diệp Trần nhịn không được mở miệng hỏi.

Trước khi giáo huấn tên Lưu Tử Minh này, hắn phải xác nhận tình của giữa Bạch Nhược Băng và tên cố tới mức độ nào, đừng đến lúc hắn đánh người, lại bị cô ta nhẩy ra ngăn cản, vậy thực sự bó tay.

Không nghĩ tới, Bạch Nhược Băng trực tiếp liếc mắt một cái, nói:

"Một năm trước, cô gặp một nhóm cướp trên đường, Lưu Tử Minh đã cứu cô một lần, sau ngày đó, ngày nào hắn cũng quấn lấy cô, cô cảm thấy hắn đối với cô có ân, cũng không đành lòng từ chối, đành miễn cưỡng đáp ứng kết giao với hắn..."

"Thế nhưng về sau cô phát hiện, nhân phẩm của hắn không tốt, thế là cô lặng lẽ đuổi theo hắn, quả nhiên hai ngày trước bắt được hắn những nữ nhân khác thuê phòng, cho nên cô đòi chia tay với hắn, lúc đầu coi như việc nhày xem như chấm dứt, thế nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà hèn hạ như vậy..."

Vừa nhắc tới Lưu Tử Minh, Bạch Nhược Băng trong lòng nổi giận, lập tức nói chân tướng chuyện này, một năm một mười kể ra.


Mà chờ khi Bạch Như Băng kể xong, hai người cũng vừa đúng lúc đi tới trước cửa quán bar Lam Dạ.

Diệp Trần nói:

"Cô Bạch, hay là cô ở bên ngoài này chờ em, không nên đi vào!"

Bạch Nhược Băng lại kiên định lắc đầu,

"Không được! Ta là cô giáo của em, nhất định phải nhìn vào em, không thể để cho xung động phạm phải sai lầm!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu,

"Tùy cô vậy!"

...

Địa điểm quán bar Lam Dạ này cũng không được tính là ở khu vực phồn hoa, lúc này lại mới hơn bảy giờ tối, cho nên lượng người ở bên trong cũng không tính là nhiều, hơn nữa chỗ này thuộc về nơi yên tĩnh, không phải nơi nhộn nhịp như Địch Bar, cho nên bầu không khí bên trong tương đối yên tĩnh.

Hai người vừa tiến vào quán bar Lam Dạ, Diệp Trần liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng của Lưu Tử Minh, cái tên này giờ phút này đang tựa ở trước quầy bar, đang trò chuyện vui vẻ với mấy tên bạn bè ở bên cạnh.

Đi vào đến đây, Diệp Trần còn chưa mở lời, Bạch Nhược Băng ở bên canh đã lao thẳng tới, cho Lưu Tử Minh đang không có phòng bị chút nào một cái tát như trời giáng, lộn nhào xuống mặt đất!


Lần này, chẳng những Lưu Tử Minh bị tát cho nghệt ra, đám bạn xấu của Lưu Tử Minh cũng dại ra, ngay cả Diệp Trần cũng phải đờ người ra.

"Cô gái này, trước đó luôn dặn dò chính mình, không nên động thủ, không nên động thủ, kết quả thì ngược lại chính cô ta lại làm, vừa đến nơi đã muốn đánh người, đánh lại còn như búa bổ như trời giáng, làm Lưu Tử Minh đang nhấp ly rượu bị tát cho vung ra, thật đúng là người thực sự nghiêm khắc với luật pháp, tự giác theo kỷ luật a!"

"Lưu Tử Minh anh rất được! Hóa ra lần anh hùng cứu mỹ nhân kia lại là trò hay của anh, đều là do anh cố ý sắp xếp được a! Uổng công tôi còn tưởng ràng anh còn tính là một người đàng hoàng, anh chỉ là một thằng lừa đảo!"

Hóa ra, Bạch Nhược Băng nhìn thấy mấy người bạn bè xấu bên cạnh Lưu Tử Minh, liếc mắt đã nhận ra được, mấy người kia chính là mấy tên cướp nửa năm về trước!

Lúc này coi như đồ đần cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nửa năm trước Lưu Tử Minh anh hùng cứu mỹ nhân, từ trong tay kẻ cướp cứu Bạch Nhược Băng ra, căn bản chính là do hắn tự biên tự diễn một vở kịch mà thôi

Bạch Nhược Băng làm sao có thể không giận?

Sau khi Lưu Tử Minh bị Bạch Nhược Băng tát một bạt tai, giờ phút này cũng đã lấy lại tinh thần, sờ sờ dấu đỏ trên mặt của mình đồng thời liếc qua Diệp Tràn ở sau lưng Bạch Nhược Băng, khắc khắc cười một tiếng, thế nhưng đang cười tự nhiên cái răng cửa của hắn rụng xuống, đây chắc là phù hợp với câu nói cười rụng răng đi, hắn vội vàng nhặt lên, che lại mồm súc miệng, sau đó lại nói,

"Không nghĩ tới các ngươi thực sự là có lá gan tới đây a! Lại còn làm rụng mất cái răng cửa của tao! Được được được! Đã tới, vậy hôm nay cũng đừng trở về, vừa vặn tính một chút món nợ giữa chúng ta!"

Nói đến đây, Lưu Tử Minh chỉ vào mặt Diệp Trần, hướng về mấy tên bạn bè xấu của hắn, nở ra nụ cười gian nói:

"Mấy anh, hôm nay các anh ai giúp tôi giải quyết tiểu tử này, bạn gái của tôi sẽ đưa cho người đó hưởng thụ một đêm!"

"Chuyện này là thật sao?"

Những người kia nghe được lời này của Lưu Tử Minh, lập tức trong mắt mấy người sáng lên,

Sắc đẹp của Bạch Nhược Băng có thể chấm được tới chín điểm, hơn nữa quần áo mặc là đồng phục giáo viên, với thêm mấy phần dụ hoặc khác, chỉ sợ chỉ cần là một người đàn ông, không thể không động tâm.


"Ai là bạn cái của anh? Cái tên khốn kiếp nhà anh!"

Bạch Nhược Băng nghe được lời này, lập tức tức giận đến run rẩy toàn thân, lập tức nâng bàn tay lên, định tát Lưu Tử Minh một cái nữa.

Đáng tiếc, Lưu Tử Minh bây giờ đã có đề phòng, làm sao có để để cho cô ta được như ý, dễ dàng bắt lấy cổ tay của Bạch Nhược Băng, cản lại cái tát của cô ta, sau đó vẻ mặt dâm đãng cười nói:

Chính cô tự đưa mình tới cửa, không phải là muốn tôi ngủ với cô sao? Còn giả với thanh cao cái gì! Không sợ nói cho các ngươi biết, nơi này là do anh tao đứng ra bảo kê, ở chỗ này tao là trời!

Nói xong lời này, Lưu Tử Minh nhìn mấy người khác nói:

"Mấy anh, còn chưa động thủ sao?"

Mấy người liếc nhau nhìn một cái, lúc này tranh nhau đánh tới Diệp Trần,

"Hắn là của tao!"

Một người đàn ông mạnh mẽ cách Diệp Trần gần nhất, trực tiếp hét lớn một tiếng, hung hăng một quyền đập vào đầu của Diệp Trần!

Tuy nhiên,

"Ầm!"

Không đợi nắm đấm của hắn rơi vào trên người Diệp Trần, ngực của hắn đã không biết vì sao lại trúng phải một quyền, sau đó cả người như bị xe hàng đ-ng trúng, trực tiếp lộn ngược ra đằng sau bay lên cao, sau đó rơi xuống, đầu mạnh mẽ va vào trên một cái bàn, cái bàn này trong nháy mắt vỡ tan, đầu của hắn lại cắm thẳng vào thùng rác của cái bàn đó, trực tiếp ngất đi!

"A!"

Ba người còn lại với mọi người ở xung quanh, tất cả lập tức đều giật nảy cả mình, người đàn ông mạnh mẽ kia ở bên trong mấy người bọn hắn đã coi như là thân thủ không tệ, không nghĩ tới vậy mà ngăn không được một quyền của thiếu niên gầy yếu trước mắt này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui