Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Bọn người Quy Điền Tam Lang thấy cảnh này, tất cả lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.

"Diệp...Diệp Cuồng Tiên! Hắn làm thế nào mà có thể tiến vào được nơi này?"

"Bên ngoài thế nhưng là có khoẳng lực lượng binh lính cả một cái lữ đoàn, thế mà không phát giác được một chút nào!"

"Mọi người đừng hoảng hốt! Có đại tiên ở đây, hắn đây là đang tự tìm đường chết!"

...

Mọi người nghị luận sôi nổi, đồng thời đều đã lui tới trong góc, sợ cái tên như là ác ma này, đột nhiên nổi lên ý đồ với bọn hắn.

Duy chỉ có Tuyết Cơ kia ngược lại là tiến lên một bước, nổi giận chỉ vào Diệp Trần nói:

"Làm càn! Cũng dám bất kính đối với sư phụ của ta! Ngươi phải bị tội gì!"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, ánh mắt chuyển dời tới trên thân thể của cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt đỉnh này, đáng tiếc vẻ mặt bình thản giống như nhìn người qua đường, không có một chút dao động nào, "Ngươi thì tính là thứ gì! Cũng dám nói như vậy với ta! Hừ!"

Nói xong lời cuối cùng, Diệp Trần trực tiếp hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phát ra một tia thần niệm công kích.


Bạch bạch bạch!

Tuyết Cơ lập tức như thể gặp phải trọng thương, liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới đứng vững lại thân hình, gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch vô cùng.

"Ừm?"

Diệp Trần vốn cho rằng đạo tinh thần công kích này coi như không giết chết được đối phương cũng đủ để đánh cho trọng thương, không nghĩ tới cô gái này vậy mà cản được, lập tức cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Thánh Linh chi thể?"

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần nhận ra được thể chất đặc biệt của đối phương, lại là Thánh Linh chi thể vô cùng hiếm thấy, thiên phú tu đạo không kém Lâm Vũ Y chút nào!

Một kích của Diệp Trần không có kết quả, để giữ thân phận thì tự nhiên không có khả năng lại công kích lần nữa, ngay lập tức hai tay thả lỏng ra phía sau, chậm rãi đi tới bậc thang, cao giọng mở miệng lần nữa.

"Vũ Hạc lão nhi, đến bây giờ ngươi vẫn còn đang làm con rùa đen rút đầu sao? Cũng được! Ngươi đã không ra vậy để ta tự mình đi vào!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, trong nháy mắt ở trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh.

Ầm ầm!


Cửa lớn của cung điện trực tiếp bị thân thể Diệp Trần đâm vào thành một cái động lớn, mà ngay sau đó thì Diệp Trần đã tiến vào trong cung điện.

Cung điện rất sâu, rất lớn!

Hơn nữa ở xung quanh cũng không có bất kỳ một cái cửa sổ nào, ở bên trong vô cùng u ám, xem như là một cái hầm ngầm rất lớn.

Diệp Trần vừa mới một bước bước vào trong đó, không gian xung quanh lập tức lắc lư một lúc, vậy mà xuất hiện một đạo cấm chế, phong tỏa toàn bộ cung điện này, người ở bên ngoài đã không có cách nào có thể nghe được động tĩnh ở bên trong.

"Tiểu tử Hoa Hạ! Ta không thể không nói lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a!"

Giọng nói già nua của Vũ Hạc đại tiên đã ở trong cung điện vang lên lần nữa, mà nói lại nói chuẩn tiếng Hoa Hạ.

Tuy nhiên sau khi giọng nói rơi xuống, từ trong bóng tối đằng trước vậy mà có bóng dáng của một cô gái xinh đẹp từ từ đi ra.

Người này, rõ ràng là người phụ nữ trung niên có tướng mạo rất xinh đẹp, dáng người vô cùng nóng bỏng!

Tuy nhiên, người phụ nữ trung niên này mặc mộ bộ trang phục võ sĩ kiểu nam, tóc dài chải lên, nên tính là nữ giả trang nam, hơn nữa dáng đi long hành hổ bộ, rất bá khí thì trái lại không giống đàn bà con gái một chút nào.


"Ừm?"

Diệp Trần không thể không hơi sững sờ, "Ngươi là Vũ Hạc sao?"

Nhớ kỹ trên tư liệu trước đó Dịch Sơn Hà cho hắn, rõ ràng ghi lại vị Vũ Hạc tiên nhân này là một người đàn ông, mà lại là một ông lão sống trên hai trăm tuổi, làm sao lại biến thành một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt xinh đẹp như vậy chứ?

Tuy nhiên chẳng mấy chốc Diệp Trần đã hiểu ra, "Hóa ra là đoạt xá! Thân thể này không phải của ngươi a?"

"Người phụ nữ trung niên" lập tức cười ha ha một tiếng, tiếng cười khí phách mà già nua kết hợp vóc dáng nóng bỏng của thân thể người phụ nữ này tạo thành chênh lệch rõ ràng, khiến người ta cảm thấy khó chịu không nói ra được, "Không hổ là đệ nhất nhân Hoa Hạ! Xem ra lão phu xem nhẹ ngươi, thế mà nhanh như vậy đã khám phá ra được!"

"Thôi được! Lão phu nói thật cho ngươi biết đi! Năm đó lúc lão phu giao chiễn với Mỹ quốc, bộ thể xác kia nhận lấy trọng thương, dẫn đến tu vi của ta không cách nào tiến bộ, vì truy cầu tu vi cảnh giới cao hơn, lão phu đành phải vận dụng phương pháp đoạt xá, cưỡng ép cướp đoạt một bộ thể xác mới, đáng tiếc..."

Vũ Hạc đại tiên nói đến đây thì không nói nữa, Diệp Trần chợt cười lạnh, tiếp lời nói:

"Đáng tiếc tu vi của ngươi quá yếu chắc chỉ là cảnh giới Kim Đan mà thôi, phương pháp đoạt xá chỉ có đạt tới cảnh giới Hóa Thần mới có thể dung hợp hoàn toàn với linh hồn người bị đoạt xá, lúc đó mới có thể khống chế thân thể được dễ dàng!"

"Lấy ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan, tuy rằng có thể đoạt xá thể xác nhưng căn bản không cách nào dung hợp được hoàn toàn, nhiều nhất cũng chỉ có thể chèo chống hai ba mươi năm, là sẽ dẫn tới phản ứng bài xích, chỉ có thể một lần nữa đi cướp đoạt thể xác mới mới có thể tiếp tục kéo dài tiếp, ta nói đúng không?"

Vũ Hạc đại tiên nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức đôi mắt đẹp trợn thật lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, "Ngươi...ngươi thế mà ngay cả chuyện này cũng biết! Ngươi rốt cuộc là ai? Chắc là đệ tử của lão tổ của cái tông môn nào ở Bồng Lai tiên đảo sao?"

Sau khi nghe nói về biểu hiện nghịch thiên của Diệp Trần trước đó, Vũ Hạc đại tiên vẫn luôn nghi ngờ hắn là đến từ Bồng Lai tiên đảo, bây giờ nghe được lời nói này thì lập tức càng cảm thấy tin tưởng vào phỏng đoán của mình.

Diệp Trần cười lạnh, "Ta là người nào cũng không quan trọng! Quan trọng là bây giờ ta đã biết bí mật lớn nhất của ngươi!"


"Chà chà! Khó trách qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn ở ẩn không ra, xưa nay không lộ diện ở trước mặt người ngoài, ngay cả Liễu Sinh Chính Long đệ tử thân truyền này cùng chưa từng gặp qua diện mục chân thật của ngươi!"

"Làm sao? Ngươi sợ để người ngoài nhìn thấy, Vũ Hạc tiên nhân vĩ đại của bọn họ thế mà biến thành như vậy một bộ dáng vẻ nam không ra nam nữ không ra nữ sẽ làm tổn hại hình tượng tiên nhân của ngươi sao? Ha ha ha!"

Diệp Trần nói xong nhịn không được mà cười lên ha hả.

Vũ Hạc tiên nhân nghe được điều này, đầu tiên là giận dữ nhưng sau đó thì lại cười khặc khặc một tiếng, "Tiểu tử Hoa Hạ! Đừng vội tranh đua miệng lưỡi, ngươi hôm nay đã bước vào nơi này, biết được bí mật của lão phu thì chắc cũng biết rõ, lão phu là không thể nào thả ngươi còn sống để đi ra!"

"Thôi được! Lấy ngươi tuổi còn nhỏ mà có thể đạt tới tu vi cảnh giới như thế, thiên phú tu luyện khẳng định so với cái thể xác lúc này của ta còn tốt hơn rất nhiều!"

"Trong hơn bảy mươi năm vừa qua, lão phu tổng cộng đổi qua bốn cái thể xác, lần trước đoạt xá còn là ở hơn mười năm trước, chỉ vì không tìm được thể xác nam nhân thích hợp, cho nên mới không thể không hóa thân thành đàn bà con gái!"

"Bây giờ ngươi đã dám tới nơi này, vậy thì ở lại làm cái thể xác thứ năm của ta đi!"

Nói xong lời này, khí thế trên người Vũ Hạc đại tiên bỗng nhiên được nâng lên, trang phục võ sĩ màu tím rộng lớn không gió mà phồng lên, từng sợi tóc dài bắt đầu dựng ngược lên, ánh sáng huyền bí lưu chuyển quanh toàn thân giống như một vị thần!

Nếu như cái tên này không mở miệng ra để mà nói thì chỉ nhìn ở vẻ bề ngoài cũng tuyệt đối được tính là một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, thế nhưng chờ cái giọng nói già nua kia vang lên, trong nháy mắt hoàn toàn không có ý cảnh, "Tiểu tử Hoa Hạ! Trước sau lão phu cũng từng đoạt xá được bốn lần, mỗi một lần đoạt xá, lão phu phải tu luyện lại từ đầu một lần! Thế nhưng, mỗi một lần xây luyện lại một lần, tốc độ tu luyện của lão phu sẽ tăng lên mấy lần!"

"Cái thể xác này của lão phu mặc dù mới tu luyện hơn mười năm, nhưng hôm nay đã bước vào cảnh giới Kim Đan, lấy ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thì ngươi cho rằng sẽ là đối thủ của ta sao?"

Khuôn mặt ngạo nghễ của Vũ Hạc tiên nhân sau khi nói xong, cả người đã lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới giống như nhìn xuống một con kiến hôi. P/S: Ta thích nào...chương thứ ba......Kim Phiếu a....khát Kim phiếu a....:D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui