Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Đợi tất cả tan thành mây khói, toàn bộ sơn cốc là một mảnh cháy đen, ngoài phạm vi mười mét xung quanh Diệp Trần thì bình yên như lúc ban đầu ra, toàn bộ những nơi còn lại đã bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy hết sạch.

Mà năm người Doãn Bách Xuyên cũng may mắn mà phản ứng kịp thời, sớm đã lui lại đến xa xa trên sườn núi, tuy nhiên vẻ mặt của năm người đều lộ ra vẻ đau thương, vô cùng chật vật.

Vạn Độc đại trận này thế nhưng là át chủ bài cuối cùng của Tiêu Dao sơn trang bọn họ!

Là vô số tổ tiên của bọn họ hao phí hơn ngàn năm mới bố trí đi ra được thủ đoạn bảo mệnh tối hậu nhất, thế mà bị kẻ trước mắt này hủy diệt toàn bộ một cách dễ dàng như vậy!

Tuy nhiên, còn chưa đợi năm người kịp thở dài.

Bạch!

Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi đã đi tới trước mặt năm người một lần nữa, hai mắt đảo qua ở trên người từng người trong năm người một cái, giống như cười mà không phải cười nói:

"Bây giờ, các ngươi còn có con át chủ bài nào nữa không?"

Năm người bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, ngay lập tức tất cả đều cúi đầu, toàn thân phát run, dũng khí liếc mắt nhìn hắn cũng không có.

Nói đùa, ngay cả Vạn Độc đại trận đều bị người này dễ dàng phá đi như vậy, thực lực khinh khủng như thế, nếu như muốn giết chết bọn hắn mà nói, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Cuối cùng, Doãn Bách Xuyên hít sâu một hơi, tiến lên một bước, bái một cái thật sâu rồi nặng nề thở dài nói:

"Đạo pháp của tiền bối cao thâm, chúng ta mặc cảm không bằng! Muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

Trong bất tri bất giác, xưng hô Doãn Bách Xuyên đối với Diệp Trần cũng thay đổi thành tiền bối.


Nhưng, sau khi Doãn Bách Xuyên chịu thua, bỗng nhiên đề tài câu chuyện lại xoay một cái, "Tuy nhiên, nếu như tiền bối muốn ép buộc chúng ta giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo, nhưng tuyệt đối vẫn không thể được a!"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, thật ra thì kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Dù sao, Thất Diệp Hồi Tiên thảo là một gốc rơm rạ cuối cùng để Tiêu Dao sơn trang bọn họ thoát khỏi Dược Vương tông, không giao ra cũng chết mà giao ra cũng chết, đã đằng nào cũng chết còn không bằng liều một phen.

"Nếu như ta nói, chỉ cần các ngươi giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra làm trao đổi, ta có thể giúp các ngươi giải độc tính của Phệ Hồn Đan trên người các ngươi? Các vị có ý nghĩ như thế nào?"

Oanh!

Diệp Trần vừa nói lời này ra khỏi miệng, ngay lập tức tất cả năm người Doãn Bách Xuyên đều đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của năm người đều hiện ra vẻ kích động nồng đậm.

"Chuyện này là thật?"

"Tiền bối ngài thật có thể giúp chúng ta phá giải Phệ Hồn đan?"

Duy chỉ có Doãn Bách Xuyên coi như trấn định, một mặt hồ nghi nói:

"Làm sao tiền bối biết chuyện bí mật của Tiêu Dao sơn trang chúng ta?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta chẳng những biết mỗi người các ngươi ở đây đều bị trúng độc Phệ Hồn đan, hơn nữa vẫn luôn bị Dược Vương tông của Bồng Lai tiên đảo quản chế sống không bằng chết!"

Xoạt!

Ngay lập tức năm người lại biến sắc mặt lần nữa, sau đó lại thi nhau mừng rỡ, ngay cả chuyện Dược Vương tông đối phương cũng biết, nói không chừng thật sự có thể giúp bọn họ thoát khỏi sự khống chế của Dược Vương tông!


Vừa nghĩ đến đây, chẳng những bốn Đại trưởng lão kích động vông cùng, mà ngay cả sắc mặt của Doãn Bách Xuyên cũng biến thành hơi kích động, "Tiền bối thực sự có thể phá giải Phệ Hồn đan sao?"

Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp bàn tay vươn ra một cái.

Hô!

Một ngọn lửa màu đỏ thắm từ trong lòng bàn tay của hắn thoát ra!

Bạch bạch bạch!

Năm người Doãn Bách Xuyên vừa mới thấy uy lực kinh khủng của ngọn lửa này, ngay lập tức không tự chủ lùi lại hai ba bước.

"Tam Muội chân hỏa!"

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ tán thành, "Không sai! Nếu ngươi đã biết tới Tam Muội chân hỏa vậy chắc là có thể hiểu được, ngọn lửa này đối với Luyện Đan sư mà nói mang ý nghĩa như thế nào?"

Doãn Bách Xuyên lập tức vỗ đầu một cái, vẻ mặt cuồng hỉ nói:

"Đương nhiên biết! Luyện Đan sư có thiên phú cao hay thấp từ đẳng cấp ngọn lửa cao hay thấp là có thể phân biệt ra được, ngọn lửa có đẳng cấp càng cao, thiên phú luyện đan cũng càng mạnh!"

"Luyện Đan sư cấp thấp nhất còn cần mượn nhờ ngoại hỏa (Lửa không do cơ thể tạo ra), Luyện Đan sư hơi cao cấp một chút, tu luyện công pháp có thuộc tính hỏa thì có thể ngưng tụ ra nội hỏa (Lửa do cơ thể tạo ra), mà theo như trong truyền thuyết chỉ có người có thiên phú luyện đan tuyệt đỉnh mới có thể ngưng tụ ra hỏa diễm thần cấp, Tam Muội chân hỏa!"

Doãn Bách Xuyên cảm thán từ đáy lòng nói.


Bốn Đại trưởng lão còn lại nghe được điều này cũng thi nhau vỗ mông ngựa, "Đúng vậy! Nghe nói coi như Thanh Dương tử là thủ tịch Luyện Đan sư của Dược Vương tông kia cũng chỉ mới ngưng tụ ra địa hỏa mà thôi!"

"Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy Tam Muội chân hỏa ta cũng chỉ coi nó là hỏa diễm trong truyền thuyết thôi a!"

"Không nghĩ tới tiền bối chẳng những có tu vi cường đại mà ngay cả thiên phú luyện đan cũng cao như thế!"

"Vãn bối thán phục!"

...

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng lười giải thích, đối với hắn mà nói, Tam Muội chân hỏa chẳng qua là lúc trước để thuận tiện cho việc luyện đan mà tùy tiện tu luyện được mà thôi.

Nếu như hắn thật dốc lòng với đan đạo, chớ nói Tam Muội chân hỏa, cho dù là Ngũ Muội chân hỏa, Cửu Muội chân hỏa thậm chí là Lục Đinh thần hỏa đều không có gì đáng kể.

Đương nhiên, những ngọn lửa cao cấp này chỉ sợ những người này cũng chưa từng nghe nói qua, có nói cho bọn họ cũng không biết.

"Trên tay các ngươi chắc là có Phệ Hồn đan phải không? Trước lấy ra cho ta xem một chút!"

Diệp Trần mở miệng lần nữa.

Hắn biết, nếu như mình không xuất ra một chút thành ý, chỉ sợ những người này vẫn không thể dễ dàng giao Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra như vậy.

Doãn Bách Xuyên vội vàng nói:

"Vâng vâng! Xin tiền bối trước tiên đi theo chúng ta vào trong trang, ta đi lấy Phệ Hồn đan cho tiền bối xem a!"

...

Chẳng mấy chốc, mọi người tiến vào Tiêu Dao sơn trang, đi tới trong hội trường chính.


Doãn Bách Xuyên đi vào phía cuối hội trường chính, một lát sau thì quay trở lại, trong tay cầm một viên đan dược màu tím, rất cung kính đưa tới trước mặt Diệp Trần, "Diệp tiền bối, đây chính là Phệ Hồn đan! Là ta thật vất vả mới lấy được từ trong tay Tiên Sứ...tay sai của Dược Vương tông, nhưng từ lúc lấy được cho tới bây giờ còn chưa thể nghiên cứu ra, nguyên lý của Phệ Hồn đan này, mong rằng Diệp tiền bối chỉ giáo!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, nhận lấy đan dược, tâm niệm hơi động một chút trong lòng đã rõ tất cả các loại thành phần trong viên Phệ Hồn đan này, không thể không khẽ cười nói:

"Ta còn tưởng rằng cái đồ chơi gì lợi hại! Phệ Hồn đan này! Chẳng qua chỉ là lợi dụng trứng trùng cổ trùng luyện chế mà thành Cổ đan, so với Tam Thi thần đan thì lợi hại hơn một chút mà thôi!"

Kiếp trước hắn ở trong tổ chức sát thủ Huyết Ảnh Thiên Phạt đã từng bị người dùng cổ dược khống chế, cho nên đối với chuyện này cũng không xa lạ chút nào.

Nói xong lời này, Diệp Trần lại nhìn về phí mấy người Doãn Bách Xuyên, từ từ nói:

"Các ngươi uống đan dược này vào thì khoảng bảy tám ngày sau những con trứng trùng cổ trùng này sẽ được ấp ở trong cơ thể của các ngươi, sau đó theo máu lưu chuyển tiến vào trong đầu óc của các ngươi!"

"Đến lúc này, các ngươi sẽ cảm thấy như có ngàn vạn con trùng nhỏ đang nhúc nhích ở trong đầu, nếu như trong một thời gian dài không dùng giải dược sẽ bị những con trùng nhỏ này gặm nuốt cho đến khi tủy não bị gặm nuốt sạch sẽ, như là linh hồn bị rút khô, đau đến không muốn sống nữa! Ta nói có đúng không?"

Mấy người Doãn Bách Xuyên nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức mấy người cảm thấy mừng như điên, "Đúng là như thế!"

"Không sai! Tiền bối nói không sai một chút nào!"

Nếu như nói mấy người Doãn Bách Xuyên trước đó, nhìn thấy tuổi Diệp Trần còn trẻ như vậy, đối với năng lực trừ độc của hắn thì vẫn còn nghi ngờ vào khả năng của hắn, nhưng khi nghe được lời nói vừa rồi thì ngay lập tức không còn nghi ngờ một chút nào nữa.

Doãn Bách Xuyên hít sâu một hơi, kìm nén kích động trong lòng, cúi thấp người xuống thận trọng nói:

"Diệp tiền bối, vậy loại độc này, ngài, có thể giải được hay không?"

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, thản nhiên nói:

"Dễ như trở bàn tay!"

P/S: Ta thích nào.....ụng hộ nha. Chương thứ 10. một ngày thật vất vả với 10 chương:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui