Sưu!
Tia ánh sáng kia trong nháy mắt đã chui vào trong mi tâm của Diệp Trần, Diệp Trần dường như chưa kịp phản ứng, đã trúng chiêu.
Ông lão thấy thế, lập tức mừng rỡ,
"Còn tưởng rằng là cao thủ, hóa ra lại chỉ là một tên ngu xuẩn, trúng thuật Nhiếp Hồn của lão phu, còn không ngoan ngoãn nghe ta hiệu lệnh, quỳ xuống cho ta!"
Ông lão thả lỏng hai tay ra phía sau, trực tiếp ra lệnh với Diệp Trần nói.
Hắn thấy, sau khi Diệp Trần chúng thuật Nhiếp Hồn của chính mình, ngay cả dấu hiệu giãy dụa cũng không có, hiển nhiên ý chí cực kém, đã bị chính mình hoàn toàn khống chế được tâm thần, bây giờ cho dù chính mình để hắn chết đi, hắn chắc cũng không có bất kỳ do dự nào!
Tuy nhiên, truyện không có phát triển giống như hắn tưởng tượng vậy, chỉ thấy Diệp Trần với bộ mặt lạnh nhạt đứng ở nơi đó, cũng không có nghe theo mệnh lệnh của hắn, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười trêu tức, nhìn ông lão như nhìn một thằng đần không khác gì nhau, thản nhiên nói:
"Chơi vui sao?"
Thẳng tới lúc này, vể mặt ông lão kia mới thay đổi lớn,
"Tại sao có thể như vậy? Ngươi đã trúng thuật Nhiếp Hồn của ta, vậy mà không bị làm sao? Điều này sao có thể!"
Diệp Trần cười lạnh,
"Ta nói rồi, ngươi ngay cả da lông của thuận Nhiếp Hồn còn chưa học được, lại còn vọng tưởng khống chế ta, thực sự là không biết sống chết!"
"Thôi được! Hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, thuật Nhiếp Hồn chân chính là như thế nào!"
Nói xong, Diệp Trần hướng về phía ông lão kia, hai mắt bỗng nhiên ngưng tụ, trong mắt, một tia ánh sáng vàng chợt hiện, đồng thời trong miệng quát lên một tiếng lớn,
"Quỳ xuống!"
"Phù phù!"
Ông lão kia lập tức ứng theo tiếng quát mà quỳ rạp xuống đất, cả người chỉ cảm thấy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, giống như bị người hung hăng đẩy xuống từ đám mây, trực tiếp rơi vào địa ngục, hóa thành một con kiến hôi rất đáng thương.
Mà vào lúc này Diệp Trần, trong mắt ông lão, lại như là thần linh ở trên chín tầng trời, khiến hắn không tự chủ được muốn quỳ bái, trong lòng sợ hãi vạn phần.
Đây, mới thực sự là thuật Nhiếp Hồn!
"Nói! Tại sao phải hại bạn của ta?"
Dưới sự gia trì của thuật Thần Hồn, giọng nói Diệp Trần rất bình thản, nhưng rơi vào trong tai của ông lão, lại như ý chí của thần phật tiên tôn, khiến hắn căn bản không có cách nào làm trái, lúc này thành thật khai báo.
Hoá ra,
Lão nhân này tên là Chu Tự Đạo, là một người tu đạo, hơn nữa còn là người quen biết cũ của Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, đồng thời cũng coi là nửa cái sự phụ của Vạn Cảnh Vân.
Nửa tháng trước, hắn và Vạn Cảnh Vân đi du ngoạn, đi ngang qua Cổ Nguyệt trai, biết được tin Cổ Thuần Dương chết, vốn chỉ là xuất phát từ tình bạn cũ, muốn tế điện bạn cũ, nhưng lại ở trong lúc vô tình phát hiện, tu vi của Sở Phi Yên tăng nhanh, thế mà đã không kém Cổ Thuần Dương!
Chu Tự Đạo rất khiếp sợ, thực sự không kìm nén được sự tò mò trong lòng, với khát vọng tăng thực lực lên, thế là nói bóng nói gió, muốn moi ra tin tức từ trong miệng Sở Phi Yên.
Thế nhưng, Sở Phi Yên những năm vừa qua đi theo Cổ Thuần Dương vào nam ra bắc, đã sớm có được sự khôn ngoan, tự nhiên cũng không phải lừa dối được đơn giản như vậy.
Sau khi thăm dò mấy lần không có kết quả, ngược lại còn để Sở Phi Yên sinh lòng nghi ngờ, thế là Chu Tự Đạo càng ngày càng bạo, có ý đồ dùng thuật Nhiếp Hồn đến khống chế Sở Phi Yên lại, buộc nàng nói ra tình hình thực tế.
Nhưng lại không nghĩ tới, thực lực của hắn quá nhỏ bé, căn bản không có cách nào hoàn toàn khống chế được Sở Phi Yên.
Vừa lúc Vạn Cảnh Vân loại công tử bột này, cũng coi trọng vẻ mặt xinh đẹp của Sở Phi Yên, thế là hai người ăn nhịp với nhau, Chu Tự Đạo lợi dụng thuật Nhiếp Hồn, để Sở Phi Yên sinh ra cảm tình với Vạn Cảnh Vân, còn cố ý làm ra lễ đính hôn ngày hôm nay, cũng là vì dể Vạn Cảnh Vân, có thể sớm cầm xuống Sở Phi Yên.
Theo suy nghĩ của Chu Tự Đạo, chỉ cần Vạn Cảnh Vân nắm được Sở Phi Yên, lại thêm hắn ở một bên hỗ trợ, nhất định có thể khai quật ra được bí mật trong lòng Sở Phi Yên!
Chỉ tiếc, kế hoạch của bọn hắn còn chưa có hoàn thành, Diệp Trần đã chạy tới đây.
Sau khi nghe Chu Tự Đạo kể lại xong, lập tức sát khí trên mặt Diệp Trần càng đậm!
"Tán tận lương tâm! Chết chưa hết tội!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp vỗ ra một chưởng, môt chưởng này đập cho Chu Tự Đạo thành một bãi thịt vụn.
"A!"
Mọi người ở xung quanh nhìn tháy cảnh tượng chưa bao giờ được thấy như thế thi nhau kêu to nhao nhao chạy ra bên ngoài hội trường.
Vạn Cảnh Vân ở một bên thấy cảnh này, lập tức bị dọa liên tục lùi lại, sau đó quay người muốn chạy trốn. Đáng tiếc, Diệp Trần làm sao có thể buông tha hắn, trực tiếp thân thể nhoáng một cái, cũng đã chặn lại đường đi của Vạn Cảnh Vân.
"Người đâu! Cứu ta! Cứu ta!"
Van Cảnh Vân cuống lên kêu lớn ba tiếng, đáng tiếc những thủ hạ của hắn, thấy ngay cả nhân vật thần tiên như Chu đại sư, cũng bị Diệp Trần dễ dàng diệt sát, bọn họ làm sao dám đi lên chịu chết, tất cả đều tạo ra thành một làn khói chạy mất tăm.
Cuối cùng, Sở Phi Yên có vẻ mặt đờ đẫn đứng dậy, bảo vệ Vạn Cảnh Vân ở sau lưng.
Diệp Trần biết, nguyên nhân này nhất định là bởi vì Chu Tự Đạo, thi triển thuật Nhiếp Hồn đối với cô ta, trí nhớ lúc trước, chắc là bị phong ấn, cô ta bây giờ chỉ sợ còn tưởng Vạn Cảnh Vân là vị hôn phu của cô ta đây.
Diệp Trần lắc đầu, trực tiếp lách người, đi tới trước mặt Sở Phi Yên, sau đó còn chưa đợi cô kịp chống lại, vỗ nhẹ nhàng một cái trên đỉnh đầu của cô, đồng thời quát khẽ một tiếng,
"Phá!"
Xoạt!
Toàn thân Sở Phi Yên lập tức chấn động, sau đó những ký ức trong đầu đang được phủ bụi, bắt đầu giống như nước thủy triều tuôn trào ra...
"Diệp tiên sinh...chúng ta...đây là ở đâu? Còn có...ta ăn mặc như thế này là thế nào?"
Sau khi Sở Phi Yên tỉnh táo lại, lập tức cảm nhận được đầu của mình rất đau, đã hoàn toàn không nhớ rõ chính mình đang ở chỗ nào.
Diệp Trần hướng cô ta cười nhạt một tiếng,
"Vấn đề này, chờ trước tiên ta giải quyết cái người này hại cô đã, sau đó ta sẽ từ từ giải thích cho cô nghe!"
Nói xong lời này, Diệp Trần từ từ hướng Vạn Cảnh Vân ở một bên đi tới, Vạn Cảnh Vân quy người muốn chạy trốn, đáng tiếc bị Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra, trong nháy mắt phế bỏ sạch hai chân của hắn!
"Ngươi...ngươi không thể giết ta! Cha ta là Vạn Quán Tài! Là nhà giàu nhất tỉnh Đông Nam! Nếu như ngươi giết ta, cha ta khẳng định sẽ không bỏ qua ngươi!"
Vạn Cảnh Vân vừa dùng hai tay kéo lê thân thể của mình, dốc sức liều mạng lùi lại phía sau, vừa ngoài mạnh trong yếu giận dữ hét lên với Diệp Trần.
Diệp Trần từng bước từng bước đi tới gần, cười lạnh nói:
"Chớ nói chỉ là một nhà giàu nhất tỉnh Đông Giang, cho dù là nhà giàu nhất cả nước, nhà giàu nhất cả thế giới thì lại như thế nào? Dám đụng đến bạn của Diệp Cuồng Tiên ta, kết quả chỉ có một cái, đó chính là chết!"
Vạn Cảnh Vân nghe được điều này, sắc mặt lập tức biến hóa,
"Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên ở trên biển giết chết Bạch Thiên Hành?"
Vào lúc này Diệp Trần đã đi tới trước mặt Vạn Cảnh Vân, nghe đối phương lại có thể biết được mình, lông mày không thể không hơi nhíu lại, giơ chân lên giẫm ở trên người Vạn Cảnh Vân, lạnh lùng nói:
"Không sai, là ta! Trước khi chết, còn muốn trăn trối gì nữa không?"
Vạn Cảnh Vân dường như cũng biết chính mình hôn nay khó thoát khỏi cái chết, ngược lại cười lạnh,
"Thắng làm vua thua làm giặc, chết ở dưới tay của ngươi ta không còn lời nào để nói, chẳng qua nếu như ngươi cảm thấy giết một cái Bạch Thiên Hành, là đã là vô địch thiên hạ, vậy ngươi rất sai!"
"Thế giới này lớn hơn rất nhiều so với ngươi tưởng tượng, cho dù là trong Hoa Hạ quốc, người mạnh hơn ngươi cũng có khối người!"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, ngược lại không có vội vàng giết người này,
"Ồ? Ví dụ thử xem cái?"
Vạn Cảnh Vân thấy Diệp Trần do dự, tinh thần lập tức chấn động,
"Ngươi có từng nghe nói qua Thánh Tâm các chưa? Nghe nói qua Phạm Âm Tự chưa? Nghe nói qua Tiêu Dao sơn trang chưa?"
P/S: Ha ha ha, mê xem đá bóng U23 Việt Nam với cả tối qua mệt nên không làm được chương nào, ốm rồi, các đạo hứu có chút quà thăm ốm không ta. =)) Ta thích nào....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...