“ Danzo ngươi có ý kiến gì đối với việc Mito đại nhân mang theo đệ tử đi tu luyện.” Đệ tam đối với hảo hữu nói.
“ Hiruzen, ta đối với việc này không có quá nhiều ý kiến, ta đồng ý để họ đi.”
“ Danzo, ngươi đồng ý để họ đi ra ngoài lịch luyện.” Đệ tam mang theo kinh ngạc hỏi, đối với việc Danzo gọi thẳng tên mình không có gì để ý, điều hắn không tin tưởng được là Danzo vậy mà đồng ý việc đại nhân ra khỏi làng. Liệu có miêu mị gì chăng.
“ Hiruzen, ta sở dĩ đồng ý bởi vì việc phân đôi Cửu Vĩ, bây giờ Mito đại nhân đã không đáng tin, tâ chỉ tin tưởng vào thực lực nắm trong tay bản thân mà thôi, Một nửa cửu vĩ chúng ta sẽ phong ấn vào một đứa trẻ sơ sinh, chỉ như vậy mới có thể dễ dàng không chế. Ngàn điểu trong rừng không bàng một điểu nơi nay, Hiruzen ngươi hiểu.” Danzo dường như biết được hảo hữu ý nghĩ.
“ Nhưng như vậy liệu có ổn thỏa không khi mà một nửa Cửu Vĩ không phải dễ dàng khống chế.” Đệ tam cũng nghĩ đến điều này, hắn biết vũ khí chỉ có nắm trong tay mới có thể yên tâm mà ngủ.
“ Đó mới là điều ta muốn cùng ngươi nói, chúng ta có thể lợi dụng thời cơ này xảo trá lấy một lượt Phong Ấn nhẫn thuật từ đại nhân Mito, dù sao ngài cũng phải đi, đến lúc đấy chúng ta chỉ có thể tự túc.” Danzo âm hiểm dẫn dắt.
“ Chuyện này ngươi nói đúng, chỉ có Phong Ấn nhẫn thuật mới có thể không chế Cửu Vĩ.” Hỏa ảnh thấy càng hợp lý, hắn có chút tâm động.
“ Nhưng làm sao để sử trí đối với mới Nhân Trụ Lực.” Đây mới là điều quan trọng.
“ Đương nhiên vũ khí phải đưa về Căn huấn luyện như vậy mới có thể triệt để nắm giữ, ngươi yên tâm Hiruzen ta sẽ huấn luyện nó thành một nghe lời vũ khí, chỉ sống để bảo vệ Hỏa Ảnh.” Danzo chính nghĩa ngôn từ tiếp nhân nhiệm vụ khó khăn.
“ Không được, Danzo Cửu Vĩ nhân trụ lực phải có được cuộc sống con ngươi, theo ngươi vào Căn nàng sẽ chỉ trở thành công cụ, một công cụ dù tốt đến đâu nhưng nó quá máu lạnh, dễ dàng bỏ qua nhân luân đạo lý làm một số việc bất lợi với làng.” Đệ tam nhất quyết từ chối, hắn bây giờ nào còn không biết Danzo là muốn khống chế Cửu Vĩ
“ Đệ tam, chỉ có công cụ mới triệt để nghe lời.” Danzo rất là giận dữ.
“ Chính là công cụ không có cảm tình, khiến nó quá hoàn mĩ, một người không có cảm tình tức không có điểm yếu, không có điểm yếu tương đương với không có bảo hiểm, một khi vũ khí làm phản, ngươi lấy gì áp chế nó.” Đệ tam phân tích.
“ Ta,,, Căn huấn luyện không bao giờ để sảy ra vũ khí phản bội.” Danzo cứng họng nhưng rất nhanh phủ quyết.
“ đó là đã thành thục vũ khí, ngươi hãy nghĩ lại tỉ lệ thành công bước ra khỏi Căn có mấy người, ngươi có thể đảm bảo Cửu Vĩ nhân trụ lực, sẽ sống sót bước ra trong người không mang theo phản nghịch tư tưởng. Danzo vũ khí càng mạnh càng cần cẩn trọng.” Đệ tam đối với hảo hữu của mình nói lời thấm thía.
“ Nhưng....” Danzo như muốn nói gì.
“ Thôi được rồi Danzo chuyện này chúng ta sẽ bàn lại sau, chúng ta còn cần thiết xin ý kiến của Cao tầng nữa.” Hiruzen Sarutobi rứt khoát ngắt lời muốn nói Danzo.
“ Được, vậy chuyện này chúng ta sẽ bàn sau.” Danzo từ chối cho ý kiến.
Nhìn lấy Hiruzen Sarutobi, Danzo âm lãnh nở nụ cười.
“ Hiruzen dù ngươi có nắm giữ được Cửu Vĩ đi chăng nữa, ta vẫn có thể thật sự áp chế ngươi.” Nghĩ đến hảo hữu đang bởi vì đạt được Cửu Vĩ mà vui mừng, bông dưng bản nhân chạy ra giơ lên Mộc Độn hợp kim 24k ti tan lóe mù mắt chó đối phương, đối phương còn chưa kịp tỉnh thần, hắn lại giơ ra Sharingan tiếp tục lóe mù mắt chó đối phương.
“ Hah ha ha...” Danzo sung sướng nghĩ đến khuôn mặt hảo hữu, cỡ nào mĩ diệu sự tình.
“ Thật sự muốn cười to, không được phải điệu thập, điệu thập.” Danzo hiếm khi tự kỷ mà kìm dữ bản thân.
......
“ Đồng ý!” “ Đồng Ý.” “ Đồng ý”
Cuộc biểu quyết diễn ra rất nhanh, tất cả hầu như đều thể hiện phiếu thuận, đông ý Mito rời khỏi làng.
Dù sao đối với họ Mito tuy rằng có đi nhưng vẫn sẽ trở lại.
Vậy là Mito họ có thể xây dựng tổ ấm thuộc về riêng họ.
.....
“ Trà này chàng cảm nhận thế nào!” Mito hiền thục nguồi pha trà cho Orochimaru.
“ Ngon lắm, bất kỳ thứ gì nàng làm đều rất ngon.!” Hắn tiếp nhận lấy chén trà từ tay Mito, nhẹ nhàng thổi, bình phẩm.
“ Đáng ghét, cái gì cũng ngon.” Mito trắng mắt, phong tình mà hờn dỗi.
“ Đúng vậy chính nàng cũng rất ngon.” Hắn ta bỏ đi trên tay tách trà, môi ghé sát phía tai nàng.
“ Không cần!, bây giờ còn ban ngày.”
“ Không sao, còn ai ở đây đâu.”
“ Còn có con.”
“ Nó còn nhỏ thì biết gì, thôi nào.”
“ Như thế cũng không được.”
“ Miệng nói không được, nhưng nàng nhìn xem này.”
Hai người vui đùa càng lúc càng quá trớn, mặc kệ đứa trẻ trong nôi đôi mắt to vẫn mở.
Bỗng dưng hai người rừng lại động tác, sửa soạn quần áo.
“ Mẫu thân đại nhân.” Một lúc sau bỗng chốc có tiếng nói phát ra.
“ Vào đi.” Mito giọng đầy trang nghiêm nói.
“ Vâng!” người bên ngoài như được cho phép kéo cửa tiến vào.
Tiến vào là một Mỹ Phụ, ăn mặc cổ điển, lễ phép, môi không thô son nhưng đỏ mọng, nước ra trong trắng lộ hồng, dù cho ăn mặc cổ điển cũng không thể nào che lại nàng đôi gò bồng đào, eo thon nhỏ như kiến, phía dưới kiều đồn tựa như thác nước khiến người muốn không ngừng hãm sâu vào.
Nàng trước người có bồng lấy một đứa bé sơ sinh, nét mặt còn mang theo u buồn.
“ Jin ngươi hôm nay có chuyện gì tìm đến ta vậy.” Mito hai má tuy đỏ hồng nhưng mặt vẫn rất nghiêm nghị nói.
Mito tiếp nhận lấy trong tay nàng đứa trẻ, vẻ mặt hiền từ cưng nựng.
“ Mẫu Thân đại nhân, Phu quân đã tử vong tại nhiệm vụ.” Jin sắc mặc tiều tụy nói.
“ Vậy sao!” Mito đang trêu đùa lấy đứa nhỏ tay bỗng một rừng.
“ Điều này ta đã sớm nghĩ đến, nhưng thật không ngờ nó lại trở thành hiện thực, dòng chính tộc Senju hiện giờ đã tiêu điều, chỉ còn ta, ngươi, Tsunade và đứa trẻ này.” Tay nàng vẫn tiếp tục trêu đùa đứa bé, nhưng nét mặt đã không còn được vui tươi như trước.
“ Vậy ngươi định tính toán gì.” Mito ngoảnh mặt lên đối diện với Jin nói.
“ Thưa mẫu thân, ta muốn gửi lại Nawaki tại chỗ của người.” Jin mặt đã không nhiều biểu cảm.
“ Con của ngươi, ngươi tự mình nuôi, nó còn nhỏ còn cần có mẹ.!” Mito hiểu được ý nàng, nhưng nàng không đáp ứng.
“ Đây không còn là làng Lá chúng ta vẫn tưởng nữa, chúng ta định rời khỏi làng Lá một thời gian, khi nào quay về thì không biết, Jin ngươi có muốn rời khỏi mảnh đất thị phi này không.” Mito ánh mắt xa săm, ngắm nhìn cảnh sắc nơi cuối trời.
“ Ta.... Ta muốn đi theo mẫu thân.” Tiều tụy thiếu phụ Jin trong ánh mắt như mang theo giải thoát, ngập ngừng nhưng vẫn đồng ý.
“ Vậy tốt, ngươi hãy về thu ghém đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này sớm thôi.” Mito đối với nàng gật đầu.
Nhìn lấy bóng lưng gầy yếu cô độc như được giải thoát bước nhanh đi.
“ Mito nàng muốn mang theo Jin đi theo sao.” Orochimaru hỏi.
“ Xin lỗi, nhưng ta không muốn nàng tại đây chịu khổ.” Mito biết như thế có thể bại lộ bí mật của mình nhưng nàng không đành lòng nhìn thấy con dâu mình bị đày đọa.
Hơn hết nàng thấu hiểu tâm trạng con dâu lúc này, vừa lúc trước khi Jin định giao phó Nawaki cho nàng, nàng hiểu Jin muốn lo liệu tất cả rồi tự tử.
Mito thử đặt tay lên tim mình hỏi, nếu như Orochimaru có mệnh hệ gì, nàng cũng sẽ hành sử như vậy.
“ Không có việc gì, chỉ là chút không tiện, nhưng nếu nàng muốn thì ta cũng muốn.” Orochimaru không sao cả nói.
“ Chàng đúng là người hiểu ta nhất.!” Mito ôm lấy hắn vào lòng, hôn cảm tạ.
“ Chỉ có vậy thôi ư, lời cảm tạ này ta không nhận.” Orochimaru bất mãn thoát ra khỏi lòng nàng ôm ấp.
“ Vậy chàng muốn sao.” Mito nũng nịu xoa dịu.
“ Ta muốn nàng....” Hắn ghé vào tai nàng nói nhẹ.
“ Không đâu, ta không nuốt thứ đó đâu, ghê lắm...” Mito lắc đầu không muốn.
“ Chỉ là một lần này thôi, một lần thôi.” Orochimaru dụ dỗ, lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai, hắn tự nhủ.
“ Như vậy cũng không được.” Lần này Mito có vẻ kiên quyết.
“ Mito nàng thay đổi, nàng không còn yêu ta như trước nữa, ta chỉ có một yêu cầu như vậy thôi mà nàng không chấp nhận.” Orochimaru thay đổi giọng nói, giả bộ tức giận.
“ Được rồi, được rồi, ta chịu thua chàng đấy, chỉ một lần thôi đấy.” Mito nhìn đến trẻ con khuôn mặt giả vờ giận dỗi, có vẻ buồn cười, khiến nàng mềm lòng, đầu hàng trước hắn.
Sau đó nàng cúi người xuống, lấy tay cởi bỏ, khẽ hấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...