“ Địa Ngục Đâm.” Lôi Ảnh muốn kết liễu Amida.
Amida bị đánh bay đi thật xa, Lôi Ảnh cũng phi tốc đuổi theo, muốn thừa cơ lấy được mạng hắn.
“ Chính là lúc này, hãy tấn công hắn bằng Vĩ thú ngọc, đừng lo lắng Lôi Ảnh phòng ngự của hắn có thể chịu được.” Bát Vĩ vẫn còn đang vật lộn với Đại Bạch Tuộc nói.
“ Vậy thì cùng lên thôi, Vĩ Thú Pháo.” Chúng vĩ thú không bị Amida phân thân dây dưa bắt đầu hợp lực muốn tấn công.
“ Chính là lúc này, bắn!” Tam quả Vĩ thú pháo đạn đạo được phóng ra từ Tam Vĩ, Tứ Vĩ cùng với Lục Vĩ mục tiêu nhắm thẳng Amida.
“ Kết thúc rồi Âm Ảnh, Địa Ngục Đâm.” Lôi Ảnh từ trong thâm tâm thừa nhận thực lực của Amida bằng câu xưng hô Ảnh.
Bom Vĩ thú va trạm, tạo thành tiếng nổ lớn như quả bom nguyên tử, cả một vùng biển như gầm thét, tất cả mọi người che mặt lại chống chọi với gió lốc.
“ Cái gì?” Lôi Ảnh kinh ngạc nhìn trước mặt mình Amida dùng một tay chặn lại đòn công kích của hắn.
Lúc này Amida quần áo rách nát để lộ nửa trên, trên thân cũng nổi lên ký tự kỳ quái, ký tự giống như ở những con hải thú đang đọ sức với Vĩ thú nhóm.
“ Đây chính là sức mạnh do đại nhân ban cho ta ư.” Amida cảm nhận từ trong thân thể trào ra sức mạnh, cảm nhận nói.
“ Tư chất ta thật ngu rốt, vậy mà không bằng cả nhẫn thú nhóm.” Nhìn từ bụng hiện lên phong ấn thuật thức, từ đó bắt đầu lan tràn nguyền ấn ký tự, hắn tự trách mình.
.
.
.
Trên đảo, một khoảng thời gian trước.
“ Orochimaru đại nhân, chúng ta có nên chi viện chó Amida.” Đứng tại Ảnh lâu, một trong số người bọn họ Kaya lo lắng nói.
“ Ngươi yên tâm, Amida cần có thời gian, sự kích thích để kết nối với sinh vật ta tăng vào trong thân thể của hắn.” Orochimaru mang theo tự tin mỉm cười.
Với khả năng cảm nhận viễn siêu người khác của hắn cùng với siêu tính giác và sóng siêu ấm, Orochimaru có thể kiểm soát chiến trường, đảm bảo Amida không có bất cứ vấn đề gì về tính mạng.
Bởi hắn đã reo lên người Amida Phi lôi Thần thuật thức, khi nguy cấp có thể dịch chuyển đến ngay lập tức để cứu hắn.
“ Đúng như ta dự đoán! Amida đã có thể khống chế sức mạnh của bản thân.” Orochimaru khóe miệng cong lên cười nhẹ.
.
.
.
“ Không thể nào.?” Lôi ảnh không tin, hai ta nắm lại thành quyền thi triển Địa Ngục Đâm.
Hai tay lôi ảnh với tốc độ nhanh như ong chích đòn tấn công mang theo sấm chớp quang mang liên tục ra chiêu.
Amida cũng dùng hai tay đón đỡ, quyền đối quyền, thịt đến thịt cảm giác mang cho con người ta kích thích.
“ Ha Ha chính là cảm giác này, rất lâu ta không có trải nghiệm như vậy, chiến đi.” Lôi ảnh từ lâu không có cảm giác được va trạm vơi người cùng cảnh giới với mình.
So sánh nhẫn thuật, lãng mạng của một người nam nhân chân chính là cơ bắp, chỉ có cơ bắp va trạm mới mang lại cho hắn khoái cảm.
“ Như ngươi mong muốn.” Amida miệng cũng cười, cả cơ thể hắn bắt đầu biến đổi, đâu mọc sừng, cơ thể bắp thịt nổi lên như cầu long, da thịt cũng bắt đầu biến dày, đen nhanh tựa như sắt thép.
Hai người bật hết tốc lực nghiêm túc một quyền, cả vùng biển lấy bọn họ làm trung tâm khuếch tán sóng dậy dữ dội.
Sau đó hai người biến mất, khi họ xuất hiện chỉ có tàn ảnh quyền đối quyền, cùng với sóng dậy biển gào dữ dội tại nơi đó.
Lôi Ảnh một quyền đánh bay Amida, hắn chưa kịp thở đã bị Amida đột ngột xuất hiện một quyền đánh bay.
“ Tốc độ của ngươi đề thăng thật đáng kinh ngạc, ta chưa từng gặp ai nhanh như vậy.”
“ Ngươi cũng vậy, rất nhanh.”
Ngươi một quyền, ta một quyền hai người bọn họ trên miệng đều tro lên một nụ cười.
“ Đây là cơ hội của chúng ta, mau đi giúp Lôi Ảnh.” Nhị Vĩ kêu gọi muốn xông lên giúp đỡ.
Nhưng nó bị Lôi Ảnh một cái tát đánh bay.
“ Cút đi, đây là trận chiến giành riêng cho ta.” Hắn ánh mắt như muốn giết người.
“ Vâng đại nhân.” Nhị Vĩ đuôi kẹp lại, cung kính nói.
Vĩ thú nhóm thấy vậy cũng không thể làm nào khác hơn là đi tiêu diệt nhẫn thú.
“ Xem ra bên ta đang bị tàn sát, đến lúc gọi viện quân rồi.” Amida triệu hồi ra một chiếc khổ vô sau đó bóp nát.
Chúng ảnh thận trọng nhìn.
Bóng trắng tán đi một nhóm người tàn tật mang trên mình làng Âm Thanh hộ ngạch xuất hiện, tất cả họ đều được dịch chuyển thông qua Phi Lôi Thần Thuật thức khắc tại trên chiếc khổ vô đó.
“ Cái gì tại ao lại là người tàn tật, bọn họ có gì đặc biệt chăng.” Chúng ảnh không bởi vì đối phương tàn tật mà coi thường, trái lại họ càng đề phòng cảnh giác.
“ Đại Nhân!” chúng người tàn tật cung kính đối với Amida.
“ Đi đi, chúng ta vốn dĩ là đội trị an nhiệm vụ bảo vệ làng, giờ khắc này chính là lúc chúng ta thể hiện giá trị của mình thời khắc!” Amida gật đầu, khí tràng nghiêm nghị toát ra đối với thuộc hạ nói.
“ Vâng thưa đại nhân.”
“ Đi đi, vĩ thú nhóm quá cường đại, có lẽ bọn chúng nên bị giam cầm giám sát bởi làng chúng ta.” Amida hài lòng nói.
“ Vâng đại nhân!” chúng ninja phân tán nhau ra riêng từng nhóm đối phó với một con vĩ thú.
“ Không cần biết các ngươi mạnh đến cỡ nào, trước tiên một phát Vĩ thú ngọc rồi hẵng nói.” Tứ Vĩ gầm lên, miệng ngưng Chakra phát ra Vĩ thú ngọc.
“ Bí Thuật – Thiên Tàn Thủ.” Một người đã cụt cả hai tay Ninja bỗng dưng cả người Chakra bộc phát ngưng tụ khổng lồ đôi tay ngăn đón vĩ thú ngọc.
Vĩ thú ngọc cùng bàn tay tiếp xúc tạo thành thế giăng co, không biết ai hơn ai kém.
Nhưng người ninja điều khiển bàn tay đó, trên mặt đã nổi đầy gân xanh có vẻ như quá sức.
“ Bí Thuật – Thiên Tàn Cước.” Thấy đồng bạn sắp không địch nổi, ninja đồng bạn đã bị cụt một chân góp sức, đánh bay Vĩ thú ngọc đến một khoảng không người.
“ Quả nhiên Vĩ thú quá mạnh mẽ, thứ này không nên xuất hiện tại trên đời.” Chúng cảnh vệ làng âm thanh âm thầm so đo nói.
“ Ăn ta một cước – Thiên Tàn Chân.” Tứ Vĩ bất ngờ bị đạp bay.
“ Kim Cương Phong Ấn.” Chưa kịp đợi nó hoàn hồn thì một người ninja mất cả hai chân phải đi lại bằng đôi tay xông lên, kết ấn phóng thích vô số xiềng xích trói buộc lại.
“ Ah sâu kiến, đi chết đi.” Tứ Vĩ vùng vẫy kịch liệt, mất lần thoát khốn, ngưng tụ Vĩ thú ngọc định công tiếp nhưng lại bị đến tiếp theo Ninja dùng Kim Cương Phong Ấn trói buộc lại.
Trên chiến trường các vĩ thú khác cũng gặp phải tình trạng tương tự, bọn chúng cũng thay nhau dãy giụa nhưng đều bị trói bộc lại bởi Kim cương xiềng xích.
“ Gặp quỷ, nơi đây một loạt đều là Chuẩn Ảnh cấp ninja, bọn chúng làm sao có thể huấn luyện ra được.” Thủy Ảnh há to miệng, kiêng kỵ nói.
“ Vĩ thú lại bởi vì năng lực phong ấn của tộc Uzumaki mà bị khắc chế.” Thổ Ảnh ngưng trọng nói.
Bởi vì năng lực phong ấn cho nên tất cả Nhân trụ lực đều không thể thu hồi Vĩ thú Chakra mà bị ép buộc duy trì trạng thái.
“ Chúng ta mau đến giúp không thì đến lúc đấy Vĩ thú mao cũng trả còn.” Phong Ảnh sốt ruột nói, làng hắn nghèo chỉ có một con Vĩ thú mà thôi nếu mất thì chỉ có thể từ chức làm ăn xin.
“ Ta đi giúp Thất vĩ.” ở đây chỉ có mình hắn Thổ Ảnh biết bay, cho nên hắn định đi giúp nhìn có vẻ chật vật đang bị vây công Thất Vĩ.
Trên trời Thất Vĩ lân giáp nhiều mảnh cháy đen vỡ nát, mảnh vụn của chúng đều thành mồi ngon cho phía dưới nhẫn thú nhóm.
Đương nhiên Phượng Hoàng cùng Bạch Hổ cũng không thể nào bỏ qua mỹ vị này, chúng tuy rằng vết thương chồng chất, nhưng mà càng đánh lại càng hăng, thề phải cắn được trên người đối phương một miếng thịt.
Bởi vì chúng cảm nhận được thịt Vĩ thú có thể để bọn chúng lột xác tiến hóa một lần nữa, trở nên cường đại hơn rất nhiều.
Trên biển nhẫn thú cũng vậy, biết là phải chết nhưng chỉ cần chưa cắn được một miếng thịt vĩ thú là chúng vẫn không từ bỏ, chúng vẫn liều mình tấn công, mặc kệ đồng bạn cái chết.
“ Trần Độn – Nguyên Tử Bác Ly Thuật.” Đòn tấn công của Thổ Ảnh nhắm ngay Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng phẫn nộ, nó bị đánh lén da tróc thịt bong.
“ Lệhhhh!” Nó hót lên một tiếng sau đó một ngụm hỏa cầu khổng lồ đánh về phía Thổ Ảnh.
“ Thổ Độn – Gia Trọng Nham chi thuật.” Cả người hắn từ nhẹ như lông hồng biến thành năng như trì rơi xuống hiểm cảnh tránh thoát một phen.
Nhưng Thổ Ảnh còn chưa đắc trí thì từ phía hòn đảo làng Âm Thanh một đám mây màu đen bay ra, không nhìn kỹ mới phát hiện là vô số con chim tập hợp lại bay đến đây.
“ Đây là gọi bây đàn!” Thổ Ảnh âm thầm hối hận tại sao mình không tấn công Bạch Hổ, bây giờ thì hay lại có thêm phiền phức bị mang đến.
Nhưng Phượng Hoàng không cho hắn cơ hội giảo biện, nó liên hoàn phong nhận từ cánh phát ra, Thổ Ảnh vừa kịp dùng Trần Độn phòng thủ đón đỡ xong thì lại gặp phải tập kích bởi bầy đàn của Phượng Hoàng.
Một mình Thổ Ảnh lúc này tựa như có cảm giác mình đang phải đối mặt với thiên quân vạn mã vậy, nhìn bóng hình cô độc bị nhấn chìm bởi đại quân chim, Phượng Hoàng hài lòng lại quy về chiến đấu với Thất Vĩ.
Chỉ là bị đánh lén mà thôi, sả tức giận có thể khiến nó ăn thêm mấy khối thịt sao, thịt thịt mới là quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...