Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình


Tác giả: Mạc Như Quy
Edit: Wattpad Phượng Vô Song
___________________
"Em đứng ở chỗ này chờ ai à?"
Nghe thấy câu hỏi này, Tần Hải Tuấn không tự chủ được đứng thẳng người, ưỡn eo lên đến mức thẳng tắp, tư thế như đứng trong trận địa sẵn sàng nghênh chiến quân địch.
Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chiếu sáng của thiếu niên, trong lòng rất khó giải thích cảm giác như được chữa khỏi, bị đối phương nhìn cứ như một loại hưởng thụ.
"Chờ anh." Tần Hải Tuấn nói.
"Chờ anh làm gì?" Lưu Trưng nhíu mày hỏi, dùng tư thế thoải mái đứng trước mặt cậu, tùy tiện nhưng lại thanh thoát.
Tần Hải Tuấn há miệng không lên tiếng, cậu vươn tay vòng lấy cổ Lưu Trưng, giống như định hiến tế bản thân tới nơi.
Hơi ngẩng mặt, mí mắt rung động, chỉ thiếu điều chưa viết lên trán hai chữ 'thấp thỏm'.
Tầm mắt Lưu Trưng hiện ra là một gương mặt trẻ con nhưng đầy vẻ thanh xuân, đối Lưu Trưng mà nói đây cứ như hình chụp của bản thân, nhưng nội tâm em ấy mạnh mẽ, khó mà mở miệng.
Đến lúc Tần Hải Tuấn nghĩ rằng mình bị làm ngơ thì Lưu Trưng mò lên sau gáy cậu trằn trọc, triền miên, nhiệt tình hôn môi giống như muốn ăn luôn miệng cậu đến nơi.
Mười phần nhiệt tình này đồng thời làm Tần Hải Tuấn không chống đỡ nổi, cảm thấy cực kì chân thật, hóa ra thật sự rất thích Lưu Trưng...
"A..." Cậu bị hôn đến nỗi liên tục bại lui, cả người như nhũn ra, cuối cùng bị Lưu Trưng đè lên tường cơ thể bị sờ soạng rất lâu.
Sau đó hai người dừng lại thở hồng hộc, hơi thở khô nóng phà lên mặt lẫn nhau, mắt đối mắt, mờ ám triền miên vô hạn làm say lòng người.
Tần Hải Tuấn có cảm giác cấm kỵ cùng với khoái cảm...
Rõ ràng đây là tình huống trong lòng có người, cùng làm như vậy với Lưu Trưng trong lòng vừa xoắn xuýt nhưng lại rất vui sướng.
"Về nhà với anh không?" Lưu Trưng sờ gương mặt Tần Hải Tuấn, ngón tay đặt lên mặt cậu nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.
"Được" Mí mắt Tần Hải Tuấn chớp chớp mấy lần, trả lời.
"Dạo này làm sao vậy, không liên lạc với anh?" Lưu Trưng nói, thuận tiện nắm tay cậu, dắt cậu ra đầu hẻm.
Đây là lần đầu tiên nắm tay, toàn bộ sự chú ý của Tần Hải Tuấn đều đặt trên bàn tay, rất nhanh lòng bàn tay bắt đầu có cảm giác chảy mồ hôi.
"Còn anh thì sao, anh cũng đâu có liên lạc với tôi." Mỗi ngày cậu đều kiểm tra điện thoại, nhưng chưa từng thấy được một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn gì từ Lưu Trưng.
"Gần đây bận chút chuyện phải ôn thi tuyển sinh." Lưu Trưng chỗ thật chỗ bịa nói, đương nhiên anh biết rằng mình cố ý không liên lạc với Tần Hải Tuấn.
"Ồ." Cùng Lưu Trưng đi ra khỏi hẻm nhỏ thì đến phiên Tần Hải Tuấn dẫn đường đến chỗ xe của cậu.

Chỗ này là nơi công cộng, thỉnh thoảng sẽ có người qua lại, cậu quan sát biểu cảm của Lưu Trưng một chút, hình như đối phương không có ý định buông tay.
"Chỗ này gần với nơi tụ tập của các bạn đồng chí nên hai người đàn ông nắm tay quá là bình thường." Lưu Trưng cười với cậu.
Vẫn đẹp như nụ cười ban nãy Tần Hải Tuấn nhìn thấy ở quán bar, nhưng lại không giống nhau, bởi nụ cười này có phần thật hơn, đại khái bởi vì cười rất tùy ý tự nhiên.
"Anh nói anh không phải gay, tại sao lại đến gay bar làm thêm." Tần Hải Tuấn có hơi để ý.
Lưu Trưng nói: "Nếu anh nói trước đó anh không biết chỗ này là gay bar em có tin không?"
Tần Hải Tuấn không hết nói nổi trợn mắt nhìn, không biết làm sao.
Nhưng mà, thật ra cũng có khả năng?
"Chậc chậc, chiếc xe này của em trông cũng không tệ nhưng màu sắc quá quê mùa, trên đường đầy xe màu bạc.

Tại lúc mua em không để ý, nên chọn chiếc nào đẹp mắt một chút." Lưu Trưng lên xe, miệng bắt đầu bắt bẻ.
Câu này làm tim Tần Hải Tuấn như muốn nhảy dựng lên, rồi cảm thấy có hơi chột dạ.
Trong đầu một ý nghĩ rất rõ ràng chính là không thể để Lưu Trưng biết cậu đã có người mình thích.
Đồng thời quyết định, về sau sẽ không bao giờ lái chiếc xe này đến gặp Lưu Trưng.
Lưu Trưng vùi mặt lên chỗ phó lái, nhìn sắc mặt Tần Hải Tuấn đổi tới đổi lui, tâm tình rất sảng khoái.
Gọi em là đứa ngốc cũng đúng, a!
Thời gian trôi qua khoảng mười một, mười hai ngày, lần thứ năm Tần Hải Tuấn bước vào nhà Lưu Trưng.

Sau khi trùng tu lại nhà Lưu Trưng cậu không có ngủ lại, ngày hôm nay có lẽ là buổi đầu tiên.
"Để đồ lên chỗ kia, trước tiên em cởi giày ra cái đã."
Lưu Trưng lấy ra một đôi dép mới, đặt kế chân Tần Hải Tuấn rồi mới thay giày của mình: "Đôi này còn chưa sử dụng hồi trước mua cho em, anh còn tưởng em không có cơ hội mang thử."
Vì vậy Tần Hải Tuấn mang vào, cảm thấy đôi dép giống như mới mất nhưng được tìm lại ý nghĩa không bình thường.
"Rửa tay đi, rồi ra đây ăn mì."
Đầu tiên Lưu Trưng đi rửa tay, sau đó lấy mì đóng gói mở ra, mỗi người một phần.
Tần Hải Tuấn không quá đói, ăn một nửa thì ngưng, lấy ly nước của Lưu Trưng uống, vừa uống vừa nói: "Biết mua dép cho tôi, mà không biết mua ly uống nước."
"Anh quên mất." Lưu Trưng ăn mì ăn đến đến mức cả miệng căng lên, hai má đều phồng to.

"Khi nào đi mua?"
"Tùy em."
"Ồ." Tần Hải Tuấn uống hết rồi rót đầy ly đưa cho Lưu Trưng.
Ngồi chỗ bàn nhỏ nhìn Lưu Trưng ăn, thấy Lưu Trưng không hề khó chịu uống nước, rất kỳ lạ, cùng một người thân mật không kẽ hở như vậy, Tần Hải Tuấn cảm thấy tâm tình phồng phồng lên cảm giác như đã ăn no rồi.
"Em không ăn nữa à? Vậy nhanh đi tắm rửa đi." Lưu Trưng nói, miệng thì không ngừng ăn.
Tần Hải Tuấn nhìn anh, tắm rửa ý là tối nay sẽ không về nhà mà phải qua đêm.
"Ngăn kéo có quần lót mới, em tự tìm đi."
"Ừm."
Mở tủ đồ của Lưu Trưng ra quần áo rất ít, Tần Hải Tuấn quơ tay qua lại không biết để ở chỗ nào.
Cậu lấy ra một cái quần lót mới, còn cầm theo một chiếc áo sơ mi màu trắng, có thể thay thế áo ngủ.
Tần Hải Tuấn vừa đi vào rất nhanh liền nhô đầu ra: "Làm sao để mở nước nóng vậy, anh xuống mở đi."
Lưu Trưng thầm mắng một câu 'ngu ngốc', lau miệng rồi đi vào mở nước nóng cho cậu.
Phòng tắm hơi lờ mờ tối, hơn nữa rất nhỏ hẹp, hai người đàn ông cùng chen vào trong, ngay cả xoay người cùng khó khăn.
Đặc biệt, Tần Hải Tuấn đã cởi hết quần áo.
Thân thể hơi gầy, lẫm lẫm liệt liệt lộ ra trước mặt Lưu Trưng.

Mà Lưu Trưng không có cảm giác gì, dù sao thân thể Tần Hải Tuấn anh sờ hơn mấy chục năm rồi, trên đó có cái gì chẳng lẽ anh không biết.
Thật ra Tần Hải Tuấn không hào phóng như vậy, cậu không thích bơi lội, nói cách khác đây là lần đầu để lộ thân thể trước mặt người khác.
Tuy rằng, Lưu Trưng hình như không thèm để ý, hai mắt cũng không cũng không tỏa sáng.

Tần Hải Tuấn không thể không suy nghĩ, Lưu Trưng có thật sự yêu thích mình không?
"Được." Mở được nước nóng, Lưu Trưng mới nhìn thân thể Tần Hải Tuấn, lộ ra ánh mắt trân trọng tuần một lần: "Vóc dáng rất khá, có điều hơi gầy, hiện giờ nặng bao nhiêu cân?"
"145 (72,5)."

*1 cân bên Trung Quốc bằng nửa cân bên Việt Nam
"Số đo ba vòng?"
Tần Hải Tuấn liếc mắt trừng Lưu Trưng một cái đại khái là hơi tức giận với thẹn thùng, thuận tiện lấy sữa tắm bôi lên khắp người.
Hai tay trượt trên người mình, ánh mắt không nhìn Lưu Trưng, mà cũng không bảo anh ra ngoài.
Lưu Trưng chủ động nói: "Anh đi ra ngoài đây, em cứ từ từ tắm."
Đi được hai bước thì quay qua vỗ mông Tần Hải Tuấn: "Tắm rửa sạch sẽ một chút tối nay ăn cưng."
Chỉ là đùa giỡn thôi không phải thật.
Nhưng Tần Hải Tuấn lại tưởng thật, gương mặt trong nháy mắt ửng đỏ, cái mông bị Lưu Trưng vỗ qua cũng không tự chủ được kẹp chặt, cảm thấy thật xấu hổ.
Chờ cậu đi ra từ trong phòng tắm hơi nước lượn lờ thì Lưu Trưng đã dọn dẹp xong bàn ăn, đang nghịch loptop là notebook do anh tự mua.
"Tắm xong rồi?" Nhìn thấy Tần Hải Tuấn đi ra, Lưu Trưng cất notebook rồi đi tìm quần áo để tắm rửa.
Tần Hải Tuấn để hai chân trần, ngồi trên giường bên cạnh là loptop và điện thoại của Lưu Trưng.

Cậu nhìn mấy lần rồi cầm loptop lên trước, mở mấy cái cửa sổ đối thoại nhìn lướt một lần sau đó cầm điện thoại lên phát hiện cần phải nhập mật khẩu.
Tần Hải Tuấn theo thói quen nhập mật khẩu điện thoại mình...
Cho nên sau khi Lưu Trưng đi ra, nhìn thấy một vẻ mặt có hơi kỳ diệu, hiện giờ tâm lý đối phương đang rất đắc ý bởi vì phát hiện không ngờ Lưu Trưng lại si tình như vậy.
Tần Hải Tuấn rất muốn hỏi Lưu Trưng, thật ra anh rất yêu tôi đúng không, chú ý đây là câu khẳng định.
"Em nghịch điện thoại anh làm gì, mấy cái sản phẩm đểu không có gì chơi đâu." Cái điện thoại di động này là Lưu Trưng được mua tạm lúc khẩn cấp.

Anh nhìn thấy Tần Hải Tuấn chơi điện thoại của mình cũng không để ý nhiều.
"Ồ." Tần Hải Tuấn nói: "Ngày mai cuối tuần, tôi với anh đi mua một cái." Cậu muốn đổi cho Lưu Trưng một cái điện thoại mới.
"Nói sau đi." Lưu Trưng nói, sau đó đem loptop và điện thoại đi cất xong thì nằm lên giường chuẩn bị ngủ.
Bởi vì Tần Hải Tuấn nằm bên ngoài, nên Lưu Trưng chui vào nằm bên trong.
"..." Tần Hải Tuấn yên lặng nhìn anh, đi ngủ luôn à?
Lưu Trưng phát hiện ánh mắt của cậu, nhếch miệng vui vẻ: "Sắp mười hai giờ rồi, không ngủ thì còn làm gì nữa?" Không lẽ thằng nhóc này đang mong chờ mình ăn sạch ẻm luôn?
Đó chỉ là đùa giỡn thôi nếu lời nói ăn được, Lưu Trưng sợ mình tiêu hóa không nổi.
Tần Hải Tuấn nằm bên cạnh anh, chân sạch sẽ dưới mền đụng vào chân Lưu Trưng, thói quen ngủ của hai người họ đều giống nhau không thích mặc quần dài, chỉ mặc mỗi áo ngủ.
Lưu Trưng thuận tay ôm lấy Tần Hải Tuấn đặt lên người, để cậu đè lên người mình, tạo cảm giác rất sâu sắc...!Đó là một người nặng 145 cân.
Động tác này thể hiện rất nhiều ý nghĩa đặc biệt, tương tự như một kiểu chăm sóc.


Đem một người có trọng lượng lớn đặt lên cơ thể mình, vốn dĩ không phải là tình cảm bình thường.
Có lẽ là tình thân, hoặc tình yêu, mặc kệ là loại nào cũng phải cực kỳ thân mật mới có.
"Có phải anh rất thích tôi đúng không?"
"Cái gì?"
Tần Hải Tuấn tăng thêm âm lượng, lặp lại một lần nữa: "Có phải anh rất thích tôi đúng không??
"Gió lớn quá..." Lưu Trưng chưa kịp nói hết đã bị véo một cái lên cánh tay, anh đau đến nỗi la ai da ai da.
Tần Hải Tuấn bên cạnh anh cảm giác môi mình đang cong lên, cười cực kỳ thích thú.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy được mình sẽ thân thiết với ai, trong ấn tượng chưa từng thân thiết với mẹ ruột, với Tần Thiên càng không, còn Tưởng Hinh...!Thì cũng có mức độ nhất định, không phải là cảm giác này.
Cảm giác mà Lưu Trưng đem đến cho Tần Hải Tuấn là rất thân thiết.
Nhưng bọn họ biết nhau còn chưa được một tháng, Tần Hải Tuấn rất hoài nghi có phải Lưu Trưng đã sớm quen biết cậu từ trước rồi hay không.
"Lưu Trưng, anh đã biết tôi từ trước rồi đúng không?" Nếu không làm sao mà biết được sinh nhật của mình còn thói quen ăn uống nữa.
"Cũng không quá lâu." Từ lúc mới sinh thôi.
"Trả lời thêm một câu." Tần Hải Tuấn nói.
"Gió lớn quá." Lưu Trưng chết cũng không hé miệng, ôm Tần Hải Tuấn xoay người, hai người nghiêng mặt nhìn nhau chuẩn bị ngủ.
"Không muốn ngủ, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh." Tần Hải Tuấn kéo mặt Lưu Trưng bám dính như kẹo cao su.
"Khò...khò" Lưu Trưng giả bộ là mình đang ngủ.
Tần Hải Tuấn yên lặng lườm anh mấy lần cuối cùng chỉ có thể ôm cái đầu này chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng không phải muốn ngủ là ngủ được, cậu muốn có một bước ngoặt nào đó vào đêm nay, tâm tình đang phập phồng cũng thoải mái được một chút.
Ban nãy lo âu như hình với bóng rồi hoảng loạn, hiện giờ biến mất không thấy bóng đâu, phảng phất như đã uống thuốc trị bệnh, hiệu quả rất tốt.
Đã thế rồi, Tần Hải Tuấn không muốn giãy dụa nữa, cậu thừa nhận mình thật sự rất cần Lưu Trưng.
Cậu ước gì được chung mền với Lưu Trưng thật lâu, không cần tỉnh nữa.
Không cần phải tự hỏi, có quan hệ với Tưởng Hinh, chính mình, Lưu Trưng, những sự tình rối như tơ vò này...
_________________
Edit: Tui không biết tiếng Trung chỉ edit lại trên Cv, tác giả ngắc câu với sử dụng nhiều dấu phẩy còn gg dịch nhiều lúc dịch không đúng nên có một số chổ tui edit hơi khựng lại, không được mạch lạc.

Mong mọi người thông cảm bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui