Ngày mai Tần Hải Tuấn sẽ phải đi học, vì cổ vũ sĩ khí cho cậu, tối hôm nay Lưu Trưng cực kỳ tri kỷ.
Hai người kết thúc ôn tập, Lưu Trưng kéo ghế tựa để mặt đối mặt với Tần Hải Tuấn, định cho cậu một đợt công tác tư tưởng.
"Tiểu Tuấn, ngày mai phải đi học rồi, trong lòng em có lời gì muốn nói không." Lưu Trưng vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tần Hải Tuấn, thấy cậu không có hứng thú, thì lập tức nói thêm: "Bất kể là cái gì cũng có thể, không cần giấu giếm gì với anh cả, em coi anh là cái hốc cây cũng được."
Anh nói chuyện ngữ điệu rất dịu dàng, nụ cười trên mặt cũng rất ôn hòa, so với dáng vẻ tức giận trong ký ức khác nhau một trời một vực.
Ánh mắt Tần Hải Tuấn dừng trên lúm đồng tiền bên má trái của Lưu Trưng, lướt mắt đi, sau đó lướt trở lại nhìn thêm một cái.
Đột nhiên cậu cảm thấy ngón tay có hơi ngứa, muốn sờ thử một cái.
"Cái gì cũng được?" Ngữ khí chàng trai mang theo vẻ chần chờ.
"Đương nhiên, cái gì cũng được." Lưu Trưng nhìn nói, ánh mắt chăm chú nghiêm túc.
"Ồ..." Tần Hải Tuấn rũ mắt xuống, đầu tiên là đưa tay ra sờ sờ lúm đồng tiền của Lưu Trưng, đây là điều cậu muốn làm.
Sau đó lén lút mở mắt, nhìn thử Lưu Trưng sẽ phản ứng gì.
"Nói đi." Lưu Trưng không có phản ứng gì cả, anh chỉ cho rằng Tần Hải Tuấn tâm huyết trào mà thôi.
Anh trước sau như một vẫn mỉm cười, duỗi tay nắm lấy bàn tay chàng trai kề sát một bên má mình, cọ cọ.
Một lúc sau.
Tần Hải Tuấn mở miệng nói: "Em không thích học hành." Câu đầu tiên lực sát thương vừa đủ mạnh, nhìn đôi mắt đen láy đã cho thấy cậu đang nghiêm túc, đây chính là suy nghĩ của cậu.
"Tiểu Tuấn, thật ra..." Lưu Trưng muốn khuyên nhủ, lập tức bị Tần Hải Tuấn cắt ngang: "Không phải anh là hốc cây sao, vậy thì đừng nói chuyện, nghe em nói đi."
"..." Được rồi, Lưu Trưng ngượng ngùng ngậm miệng, nghe cậu nói.
"Có đôi lúc em cũng không thích anh." Đây là câu nói thứ hai, vẫn như cũ là lời không hay.
Lưu Trưng chỉ có thể biết được dựa vào biểu hiện ít ỏi của cậu, đây không phải là điều cuối cùng Tần Hải Tuấn muốn biểu đạt.
Anh nhìn thấy cậu nhóc cẩn thận quan sát phản ứng của mình, rõ là đang sợ mình tức giận, nhưng lại không giữ được miệng.
"Ừm." Hốc cây Lưu Trưng ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ gật đầu nhẹ.
Tần Hải Tuấn tựa hồ rất thoải mái chớp mắt mấy cái, cậu cảm thấy Lưu Trưng lúc này tốt lạ thường, thế nhưng với cái tính tình thay đổi bất thường này, nói không chừng lại sắp trở mặt với mình, đúng là làm người ta sợ hãi.
"Người mà em ghét nhất, thật ra chính là ba em." Tần Hải Tuấn thu hồi điệu cười, từ câu nói này bắt đầu chửi bới: "Em đã nói với anh về nhà em, em có một cái gia đình từ trong ra ngoài đều rất buồn nôn, bao gồm cả bản thân em..."
Tần Hải Tuấn nói, ba cậu là một tên lãng tử lăng nhăng khắp nơi, số phụ nữ bị ông phụ lòng không phải 10 ngàn thì cũng một ngàn.
Mẹ ruột của cậu phỏng chừng là bị Tần Thiên ép chết, tuổi còn trẻ đã mắc bệnh ung thư, thời điểm cậu 8 tuổi đã qua đời.
Sau đó Tần Thiên đem một người cô gái xinh đẹp tuổi còn trẻ về nhà, bắt Tần Hải Tuấn gọi là dì.
lúc đó Tần Hải Tuấn cảm thấy rõ ràng nên gọi là chị gái, không nên gọi bằng dì.
Kết quả Tần Thiên nói với cậu: Đây là vợ của ba.
Tần Hải Tuấn ngây thơ vẫn luôn cho rằng Tưởng Hinh và Tần Thiên là vợ chồng, về sau mới biết hai người bọn họ chưa có lãnh giấy kết hôn.
Không phải bởi vì Tưởng Hinh không muốn lãnh chứng, mà là Tần Thiên không muốn lãnh, luôn lấy lý do sinh con để qua loa lấy lệ với Tưởng Hinh.
Càng kỳ quái hơn chính là bản thân Tưởng Hinh tuổi trẻ xinh đẹp, lại cứ khăng khăng muốn ở bên Tần Thiên, cho dù bị như vậy cũng không muốn rời khỏi Tần Thiên.
"Dì ấy rất ngờ nghệch, ngây ngô yêu một tên cặn bã." Tần Thiên chính là một tên khốn, mà Tưởng Hinh cũng có chút khiến người khác khó có thể hiểu nổi.
Hiện giờ hồi tưởng lại, cái loại chà đạp lên tình yêu của chính mình, xem người không lo cho mình như tình yêu, Tần Hải Tuấn cảm thấy cũng rất buồn nôn.
Lưu Trưng giơ tay lên: "Anh có lời muốn nói, anh có thể xin phép nói chuyện được không?"
Tần Hải Tuấn bị giọng điệu trịnh trọng của đối phương chọc cười, cũng rất tò mò Lưu Trưng muốn nói cái gì, cậu gật gật đầu: "Anh nói đi."
"Ừm, em cảm thấy ba em rất buồn nôn về tình cảm vẫn có thể tha thứ, vậy còn em?" Lưu Trưng nói: "Tại sao em cho rằng mình cũng buồn nôn?"
Trước câu hỏi này, Tần Hải Tuấn không trả lời trực tiếp, cậu nói: "Trước kia em là đứa ngốc, mà ngu ngốc thì tất nhiên là buồn nôn." Tránh được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lưu Trưng, nói lãng sang chuyện khác: "Em thật sự rất ghét học, nghĩ đến ngày mai phải đi học đã thấy phiền rồi."
Chàng trai cau mày, lộ ra dáng vẻ lo lắng.
Lưu Trưng gật gật đầu, xoa nắn bàn tay cậu nói: "Đó là bởi vì em không tự tạo ra một mục tiêu, em đối tương lai của bản thân không mong đợi gì, cũng không có chuyện gì muốn làm." Kéo bàn tay Tần Hải Tuấn đặt lên đôi môi hôn một cái: "Tiểu Tuấn, anh biết em bây giờ đang rất mờ mịt, tâm trạng một ngày thay đổi liên tục, trải qua thật sự rất vất vả.
Thế nhưng em phải tin tưởng, chờ này đó qua đi nhân sinh* sẽ mở rộng tươi sáng.
Huống chi còn có anh bên cạnh em, em sợ cái gì."
*Nhân sinh: là khái niệm xoay quanh cuộc sống của con người.
Ấm áp tinh tế, lời nói săn sóc hợp lý, quá ấm lòng.
Tần Hải Tuấn lẳng lặng hít thở, ngước mắt nhìn thấy Lưu Trưng quan tâm, cậu cảm giác nội tâm mình đang dần dần yên ổn, không hề hoảng loạn.
"Em xem, học hành thực chất cũng chỉ như vậy, không có gì phải phiền lòng cũng không có gì phải sợ.
Chúng ta đóng tiền đi học rồi ở nơi ấy tiếp thu được những kiến thức từ giáo viên, còn thi cử thì chỉ cần đạt là được.
Phiền lắm chính là mỗi ngày phải dậy sớm và điểm số đúng không?" Lưu Trưng nhìn kỹ khuôn mặt chàng trai.
"Ừm." Tần Hải Tuấn tràn đầy cảm xúc, mỗi ngày dậy sớm thật sự quá phiền.
"Vậy đó, năm nay em học lớp 12 chỉ cần lại kiên trì thêm một năm nữa thôi, sau đó toàn bộ thời gian đều cho em ngủ nướng." Lưu Trưng cho cậu bảo đảm, thực chất trong lòng đang chửi đổng, chờ em lớn rồi sẽ lập tức cảm thấy ngủ nướng không còn là chuyện gì lớn.
Trừ khi trời sinh thuộc tính heo, vậy không còn cách nào.
"Vẫn phiền lắm." Sau một lúc, Tần Hải Tuấn sờ sờ ngực, nghĩ đến hai chữ 'đi học', vẫn không vui như cũ.
"Không phải là phiền hay không." Lưu Trưng xoa tay cậu nhóc, tốn công sức khuyên: "Học hành rất đơn giản, sáng 7 giờ ngày mai, em rời giường cùng em, dẫn em đi ăn bữa sáng, sau đó đưa em đi học.
Đến 12 giờ trưa tan học, anh cùng em đi ăn cơm.
Buổi chiều chỉ lên lớp mấy tiết thôi, vèo một cái là tan học, đến tối em đâu cần đi học, em tha hồ sảng khoái còn có thể chơi đùa."
Tần Hải Tuấn nói: "Sảng khoái hả? Một đống đề cương với bài tập cần làm, buổi tối còn thời gian chơi à?"
Nhằm vào vấn đề này, Lưu Trưng tự hỏi một lúc: "Vậy thế này có được không, mỗi tối thứ hai và thứ năm, tụi mình ra ngoài chơi."
Tần Hải Tuấn chớp mắt mấy cái: "Đi đâu chơi?"
"Không phải là em thích đua xe hả, đi trên núi, chơi cùng với bạn bè của em.
Ừm, còn một buổi tối nữa thì mời bạn bè em ra ngoài ăn cơm, ca hát, khiêu vũ rồi trao đổi tình cảm một chút." Lưu Trưng cảm thấy thế giới của Tần Hải Tuấn, cũng không thể chỉ có mỗi học tập và mình, em ấy cần một chút không gian cho bản thân.
"Cũng được." Tần Hải Tuấn suy nghĩ một chút, có chút khát khao.
"Đúng vậy, em xem em đi hai ngày cuối tuần thì chơi đùa, thời gian học tập kỳ thực chỉ tí tẹo như thế.
So với học sinh lớp 12 khác em thật sự rất hạnh phúc." Lưu Trưng nói.
Tần Hải Tuấn bĩu môi, mỗi người có một phương hướng riêng, tại sao phải giống người khác làm gì.
Nói thật, giai cấp địa vị bất đồng thì quan niệm và suy nghĩ cũng sẽ bất đồng.
Dựa theo gia cảnh của Tần Hải Tuấn, cậu không cần đi học cũng có thể nuôi sống ba đời người.
Đây chính là vấn đề về hướng giá trị quan của cá nhân, nhất định sẽ có một số người cảm thấy kiểu suy nghĩ này của Tần Hải Tuấn nên vứt đi, nhưng cũng có một số người tán thành.
Đây không phải là đúng hay sai, mà nói đến khuynh hướng cá nhân.
"Ầy, anh không mong cầu em đậu được trường học top gì, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp là được, đủ trình độ đậu đại học là anh đã rất mãn nguyện rồi." Lưu Trưng dừng lại hỏi một chút: "Bản thân em có nghĩ tới tương lai muốn làm gì hay không?"
Tần Hải Tuấn do dự chốc lát, không rõ có nên nói cho Lưu Trưng biết hay không, cuối cùng cậu vẫn nói: "Em muốn thi trường sư phạm."
Đôi mắt chăm chú nhìn phản ứng từ Lưu Trưng, quả nhiên nhìn thấy Lưu Trưng híp mắt cười: "Trường sư phạm cũng tốt, nếu em thật sự thi đậu, tương lai tụi mình cùng đi làm thầy giáo."
"Cùng làm thầy giáo?" Đôi mắt Tần Hải Tuấn lóe lên, đối cái giả thiết này thật sự cảm thấy rất hứng thú.
"Đúng, chờ anh tốt nghiệp ít nhất cũng phải 3 - 4 năm, chờ em tốt nghiệp cũng phải 4 - 5 năm.
Anh tốt nghiệp trước một năm, đi làm việc khác, chờ em tốt nghiệp rồi, chúng ta cùng đi làm thầy giáo." Lưu Trưng vì khuyên cậu mà sử dụng bao nhiêu công phu để mê _ hoặc.
"Vậy 4 - 5 năm..." Biểu cảm Tần Hải Tuấn sốt sắng nhìn anh.
"Tất nhiên là vẫn ở bên em rồi, nhưng chỉ với tài nghệ này của em có thể thi đậu trường sư phạm ở vùng địa phương là tốt lắm rồi." Lưu Trưng cười nói, tiếp tục bốc phét.
"Ồ." Đối phương ghét bỏ mình không đáng giá một đồng, Tần Hải Tuấn lại kỳ quái không hề tức giận, trái lại trong lòng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trải qua lượt giả thiết về tương lai của Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn phát hiện mình đối với tương lai đã ảo tưởng.
Lưu Trưng đem một bản kế hoạch tốt đẹp bày ra trước mặt cậu, muốn thực hiện cùng cậu.
Tựa như Lưu Trưng nói, trong lòng Tần Hải Tuấn hoang mang, mờ mịt, chẳng qua là bởi vì không nhìn thấy tương lai mà thôi.
"Nè, hiện tại có phải cảm giác đã khá hơn rồi không?" Nhìn thấy cậu nhóc nhẹ nhấp khóe miệng, Lưu Trưng đưa tay xoa xoa mặt cậu.
"Cũng được." Tần Hải Tuấn trưng ra cái bản mặt giống như Lưu Trưng đang nợ cậu vậy.
Đến lúc ngủ, kế bên ôm điện thoại chơi game, chơi say sưa ngon lành, hoàn toàn không có hiện tượng hoảng hốt phiền lòng nào.
Lưu Trưng nhíu mày, ôm lấy eo cậu tịch thu điện thoại: "Em phải đi ngủ."
"Để em đánh xong trận cuối đã." Cánh tay Tần Hải Tuấn lập tức vươn theo, sống chết muốn đánh xong ván này, sau đó mới có thể thoải mái ngủ.
"Hiện giờ như thế rồi, lòng không hoảng loạn nữa hả?" Lưu Trưng ôm đống thịt mụn nhọt này, giống như đang rơi xuống người mình vậy, đau không chịu được.
"Không hoảng loạn." Âm thanh rầy rà của Tần Hải Tuấn truyền đến từ một bên cổ Lưu Trưng.
"Tất nhiên, anh có cây gậy Định Hải Thần Châm* ở đây, yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ." Lưu Trưng hài lòng xoa đầu cậu, tắt đèn ngủ đi.
*Định Hải Thần Châm: là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng, Tần Hải Tuấn chen đến bên cạnh Lưu Trưng.
Nếu đây thật sự là một cây Định Hải Thần Châm, Tần Hải Tuấn hi vọng anh sẽ mãi mãi không bao giờ ngã.
"Ngủ ngon, Lưu Trưng."
"Ngủ ngon, Tiểu Tuấn." Nương theo âm thanh lẩm bẩm của Lưu Trưng là một nụ hôn rơi vào thái dương Tần Hải Tuấn.
Hứa hẹn giữa anh và Tần Hải Tuấn, chỉ để một nửa ở trong lòng, còn muốn hoàn thành thì xem tình huống thế nào.
Nhưng Lưu Trưng luôn cảm thấy tấm bản kế hoạch này sẽ không thực hiện được.
Sau khi Tần Hải Tuấn trưởng thành trở nên thành thục, rồi sẽ có thế giới riêng của chính mình.
Thời điểm đó Lưu Trưng sẽ buông tay, để Tần Hải Tuấn tự mình sinh sống.
Tựa giống như một câu nói, các an thiên nhai, tự lo lấy mình.
Hiện giờ Lưu Trưng đang ôm kiểu suy nghĩ này, cho rằng Tần Hải Tuấn nhất định sẽ giống như mình, đến độ tuổi nhất định sẽ có vài thứ tự dưng phai nhạt dần, không chấp nhất nữa.
Nhưng anh hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, quá trình trưởng thành khác nhau sẽ khiến cho mỗi người có một quan niệm cùng tính cách khác biệt.
Nếu Tần Hải Tuấn cũng trải qua giống như anh của kiếp trước, chắc chắn sẽ trở thành một Lưu Trưng thứ hai.
Vấn đề ở đây là Tần Hải Tuấn hạnh phúc hơn so với Lưu Trưng, cậu có người toàn tâm toàn ý chăm sóc và cho đi.
Chỉ nói một phần này thôi thì Lưu Trưng số khổ hoàn toàn không sánh được với Tần Hải Tuấn.
Lưu Trưng đắm chìm vào kí ức cả một buổi tối, càng cảm thấy mình lúc trước khổ quá rồi.
Nghĩ tới cuộc đời chỉ có đen tối và ngây ngốc, không có lấy một tia sáng tươi đẹp đáng giá.
Ngay cả mối tình đầu cũng kinh tởm...
"..." Vì thế cả đêm toàn gặp mấy giấc mơ quỷ quái, sau khi Lưu Trưng tỉnh lại mặt đen như mới liệng.
Quay đầu nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh vẫn còn ngủ say, khuôn mặt quen thuộc, hai gò má ngủ đến nỗi đỏ bừng bừng tràn đầy sức sống.
Dáng vẻ ấy khiến người khác mới nhìn đã vui vẻ, cũng xua tan đi buồn bực trong lòng Lưu Trưng.
Anh nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa tới 6 giờ 40 phút.
Không nỡ đánh thức Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cố gắng nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Trước tiên vào phòng tắm đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt, rồi sửa soạn lại bản thân.
Nhìn cặp sách của Tần Hải Tuấn vẫn chưa chuẩn bị, anh giúp soạn lại một lần.
Soạn xong, vừa đến lúc 7 giờ.
Lưu Trưng ngồi ở mép giường, ánh mặt trời mùa thu rọi vào từ bệ cửa sổ, ánh sáng màu cam vàng chiếu lên gò má cậu.
Tần Hải Tuấn xoa xoa đôi mắt mình, lẳng lặng hít thở, tâm trạng bình tĩnh nhìn người đàn ông bên mép giường.
Cậu thật sự có chút mơ màng, giống như bỗng dưng xuất hiện một biểu bất ngờ, khiến người ta cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng rất bất an.
Hạnh phúc bởi vì yêu, còn bất an bởi vì tình yêu ấy đến quá nhanh.
Trầm luân trong cuộc của chính mình cũng cảm thấy thật đáng sợ.
Mọi người gặp phải một sự kiện không tốt, luôn theo bản năng mà đề phòng, tự mở ngăn cách để bảo vệ cho mình.
Nhưng Tần Hải Tuấn lại phát giác được cho dù mình có mở ra màng bảo vệ đi chăng nữa, cũng chưa chắc có thể chống lại Lưu Trưng.
Giống như Vệ Thanh Phong đã nói người đàn ông này quá tà môn, không thể giữ được.
"Em tỉnh rồi?" Quay đầu phát hiện một ánh mắt, bên trong đôi mắt Lưu Trưng phản chiếu khuôn mặt ngơ ngác của chàng trai, điều này làm cho Lưu Trưng đột nhiên nghĩ đến chim cánh cụt, loại động vật dễ thương vừa đi trên đường vừa lắc lư qua lại, anh không nhịn cười được, nói với Tần Hải Tuấn: "Vậy thì đứng dậy nào."
Tần Hải Tuấn nằm tại trong ổ mền chớp mắt mấy cái, cánh tay gối sau đầu mình.
Có thể bởi vì sáng nay thời tiết tốt, cũng có thể là vì tối hôm qua ngủ ngon, cậu cảm thấy tâm tình mình bây giờ rất bình tĩnh.
Đồng thời cả người có chút lười biếng, tựa như năng lượng đã được lắp đầy, có thể làm bất cứ chuyện gì ở bất cứ lúc nào cũng được.
Loại trạng thái tràn ngập sức sống này, cảm giác thật tươi đẹp, chỉ có người từng trải nghiệm qua mới biết.
Tần Hải Tuấn chống cơ thể dậy, ngồi bên cạnh Lưu Trưng đầu tóc rối bời.
"Ngủ có ngon không?"
Giọng Lưu Trưng quan tâm hỏi thăm bên tai.
"Khá tốt." Tần Hải Tuấn không biểu hiện, có vẻ như muốn ở trước mặt Lưu Trưng làm chuyện gì đó.
"Khí trời rất tốt." Lưu Trưng híp mắt nhìn ánh sáng mặt trời, sau đó quay đầu lại nói với Tần Hải Tuấn: "Anh rất vui, hôm nay tâm trạng em thế nào?"
"..." Nhìn đối phương đang nghiêm túc cos phong cách nhóc con tươi trẻ, Tần Hải Tuấn cười nhạo, cậu cảm thấy có chút không chịu nổi Lưu Trưng, nhưng tâm trạng lại không kiềm chế được nhẹ nhàng tung bay nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ừm." Hôm nay tâm tình rất tốt.
Khó chịu rồi căng thẳng mỉm cười là kiểu cảm xúc mà người đàn ông qua 30 tuổi như Lưu Trưng đã mất đi.
Ánh mắt anh mang theo vẻ vui mừng và thưởng thức, từ từ đến gần chàng trai.
Khoảng cách giữa hai người, càng ngày càng gần, đôi môi cũng càng ngày càng gần, cho nên bầu không khí lúc này tương đối tốt.
Đến lúc Tần Hải Tuấn cho rằng Lưu Trưng muốn hôn môi mình thì đối phương nói: "Tuấn cưng, em nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, anh không hôn xuống được."
"..."
Bầu không khí tốt đẹp biến thành cứt chó, bị Lưu Trưng phá hủy toàn bộ.
"..." Tần Hải Tuấn đen mặt, ngồi chỗ đó vừa bực bội lại xấu hổ một lúc, mới đứng lên đi đánh răng rửa mặt.
Thật ra vừa nãy cậu cũng không định hôn môi với Lưu Trưng, tại Lưu Trưng cho cậu tín hiệu muốn hôn một cái.
Cho nên lúc Tần Hải Tuấn đang rối rắm có cần nhắc nhở không hay là thẳng thắn chấp nhận, thì Lưu Trưng tỏ vẻ đang đùa bỡn cậu.
Chàng trai đứng trong phòng tắm đánh răng, cực kỳ ảo não trừng mắt với gương.
Cậu tự nhủ: "Tần Hải Tuấn, cần gì phải la liếm anh ta, không cần.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...